BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 193

Rồi Trương Ngưng ngửa cổ cười rít lên he hé, toàn thân cô ta rung lên bần
bật.

Liễu Tinh Tinh thấy thế vội lùi ra thật xa, sợ hãi nhìn Trương Ngưng.

Chu Vũ mặt mũi đỏ gay, gầm lên: “Cô nói láo! Tôi định giết cô bao giờ?”

Nghe thấy thế, Trương Ngưng lại xông vào Chu Vũ, La Thiên vội tóm chặt
cô ta, nói: “Nếu cô còn thế nữa, tôi sẽ trói cô lại!”

Trương Ngưng thôi không quậy nữa, cô ta ngả người vào ngực La Thiên rồi
òa khóc thảm thiết. Hồi lâu sau cô ta mới kể cho chúng tôi nghe đầu đuôi
câu chuyện.

Từ lúc cô bị ngã xuống dốc núi, thương tích đầy mình, cho đến lúc quay trở
về căn nhà nhỏ, trong khoảng thời gian đó cô hoàn toàn không biết gì hết,
chỉ nhớ là đầu óc cô luôn vang lên mấy tiếng “về nhà, uống nước”. Tối hôm
đó cô đã uống bao nhiêu nước, thì cô hoàn toàn không nhớ, mà chỉ nhớ
mình ngủ rất chập chờn, rồi có tiếng bước chân tiến lại gần... sau đó ra sao
thì cô không biết. Khi tỉnh lại, thì cô thấy mình nằm trên sườn núi, vừa định
ngồi dậy thì bị một vật cứng đập vào gáy, cô lại lăn xuống dốc...

Kể xong, Trương Ngưng chỉ tay vào Chu Vũ, nói rất gay gắt: “Chính anh ta
định giết tôi!”

“Cô thần kinh à?” Chu Vũ vội phân trần. “Cô không nhìn thấy kẻ đó là ai,
sao cô lại khẳng định là tôi?”

“Vì đêm hôm đó anh nằm ngủ bên cạnh tôi, vì ở đây không có ai ích kỷ và
xấu tính bằng anh! Không phải anh thì ai nữa?”

Ngần này câu nói của Trương Ngưng thật là khiên cưỡng, nhìn cả hai đỏ
mặt tía tai tranh cãi, tôi chỉ biết thở dài. Lúc này tôi không ngờ Đoàn Lôi
đang ngồi một xó lầm lũi im lặng không nói một câu, trông lạnh lùng và
trầm tĩnh rất không giống như lứa tuổi của nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.