BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 192

tàn khốc dành cho nó, thì tâm hồn Đoàn Lôi sẽ bị tổn thương rất nặng, trong
một thời gian dài nó sẽ không thể nào quên.” Nói đến đây, La Thiên bỗng
cau mày rõ chặt và nhìn bé Đoàn Lôi không chớp mắt.

“Sao thế?”

“Không sao. Chắc anh đã tưởng tượng hơi quá.” Nói rồi, anh nằm xuống.

“Nghĩa là sao? Anh đã đoán ra kẻ đeo mặt nạ bắt Đoàn Lôi vào đây nhằm
mục đích gì à?”

Tôi gặng hỏi mấy lần như La Thiên vẫn chỉ im lặng không bảo sao.

2

Sáng sớm, một cuộc cãi vã ầm ĩ khiến tôi tỉnh dậy.

Mở mắt ra trong lúc còn lơ mơ, bất chợt, người tôi đờ ra vì kinh hãi.

Trương Ngưng đang cầm một sợi mây thít chặt cổ Chu Vũ, La Thiên thì
nắm chặt tay Trương Ngưng, quát lên: “Bỏ ra, mau bỏ ra!”

Chu Vũ bị thít cổ, đôi mắt anh ta gần như bị lồi ra, La Thiên giơ tay tạt thật
mạnh vào gáy Trương Ngưng, nhân lúc cô ta bị đau, anh giật tay cô ta ra,
cứu được Chu Vũ.

Chu Vũ cuống cuồng nhảy ào sang một bên, tay xoa nắn cổ, ho sặc sụa.

Tư Khải Điển và Liễu Tinh Tinh cũng bị thức giấc, ngơ ngác chẳng hiểu
nguồn cơn ra sao, lắp bắp hỏi xem đã xảy ra chuyện gì?

Chu Vũ vừa ho đến nghẹt thở vừa hỏi: “Cô ta định... định thắt cổ tôi...”

Còn Trương Ngưng thì bỗng đỏ vằn mắt, rồ dại rống lên: “Chính mày định
giết tao thì có! Chắc mày tưởng tao đã chết chứ gì? Dù có hóa ra ma, tao
cũng không tha cho mày đâu! Ha ha ha...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.