BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 190

Khi nhìn xuống chân Trương Ngưng, tôi bỗng kinh hãi giật mình, đôi chân
sưng vù và đầy các vết đứt vết rạch, gan bàn chân lấm bẩn bị nhiều vết đứt
há toác miệng, máu me bê bết.

Tôi lấy một ít nước rửa sạch bàn chân, rồi xé hai rẻo vải vạt áo băng bó lại;
sau đó tôi cởi bít tất của mình đi vào chân Trương Ngưng. Tôi hỏi La Thiên
xem đôi giày cỏ hôm nọ anh bện cho Liễu Tinh Tinh có còn không, may mà
anh chưa vứt đi, lúc này thật vừa khéo để được việc.

Đêm nay trăng rất sáng, ánh trăng xuyên qua các cành lá rồi hắt xuống mặt
đất, nhàn nhạt, phẳng lặng dịu êm. Không biết đã bao lâu rồi tôi chưa được
nhìn thấy ánh trăng êm đềm như thế này.

Không biết giờ này Cố Phong đang ở nơi nào trong rừng rậm?

Không hiểu sao tôi bỗng không cảm thấy căm hận anh ta như trước đây
nữa, trái lại, tôi có cảm giác lo lắng. Hành vi bắt giết khỉ của anh ta khiến
mọi người không thể chấp nhận, nhưng tôi thì sao? Tôi đã từng cầm thanh
kiếm tre đâm kẻ đeo mặt nạ! Có những lúc chúng ta không có cách nào để
tự kiểm soát bản thân, nhất là khi rơi vào hoàn cảnh có thể bị bỏ mạng bất
cứ lúc nào.

Chúng tôi vốn có cả thảy mười người kể cả Vương Hải Thành, thì hai người
đã chết, một người mất tích, hiện giờ còn bảy người. Thật không biết cơn ác
mộng này bao giờ mới kết thúc, chờ đến khi kết thúc liệu chúng tôi còn đủ
bảy người không? Hay là một người cũng chẳng còn?

“Tiểu Yên!” La Thiên khẽ gọi tôi, giọng anh khàn khàn.

“Gì cơ?” Tôi quay người sang anh.

“Xin lỗi em. Anh từng hứa với mình, dù xảy ra chuyện gì anh cũng bảo vệ
em bằng được, nhưng giờ đây anh thật sự rất hoang mang, không có
phương hướng gì; anh chưa bao giờ thấy mình bất lực và kém cỏi như thế
này. Nếu cuối cùng vẫn không thể đưa em ra khỏi khu rừng...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.