BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 198

Nhưng thằng bé tỏ ra không chút sợ hãi, vẫn tiếp tục nói với Chu Vũ: “Cứ
chờ rồi xem, con khỉ sẽ nhanh chóng đến tìm chú, nó sẽ cắn người chú nát
bét, sẽ cắn đứt cổ chú, cắn đứt tay chú...”

Mấy câu này của nó khiến tôi rùng mình. Khuôn mặt của Đoàn Lôi méo mó
biến dạng, cứ như bị hồn ma nhập vào người.

Khi nó cứ không ngớt léo nhéo thì Chu Vũ từ đờ đẫn chuyển sang kinh hãi,
rồi ra sức lùi dần về phía sau.

Đúng lúc La Thiên định chạy đến ngăn Đoàn Lôi đừng nói nữa thì Chu Vũ
bỗng gào lên: “Mày câm mồm đi!” Rồi anh ta chạy vụt lên tóm thằng bé và
quăng nó ra xa.

Có một nắm giấy rơi ra từ túi quần Đoàn Lôi.

La Thiên kêu lên “ơ kìa” rồi cúi xuống nhặt nắm giấy. Sắc mặt anh bỗng tái
xanh rồi đứng đờ ra như trời trồng.

Không kịp suy nghĩ gì nữa, tôi bước đến bên La Thiên. Trên mảnh giấy đã
được mở ra chỉ có vẻn vẹn một dòng chữ:

Cố Phong chết, các người sẽ tàn sát lẫn nhau!

Như vừa bị giáng một đòn rồi bừng tỉnh, tôi bỗng hiểu ra tất cả. Thì ra là...

Thấy tôi và La Thiên đều đứng ngây người, Chu Vũ và Tư Khải Điển cũng
bước lại nhìn, rồi họ cũng đứng đờ ra.

“Trên đó viết gì thế?” Trương Ngưng run run hỏi.

“Ha ha ha...” Chu Vũ bỗng cười vang. “Không ngờ cả bọn chúng ta đều bị
một đứa trẻ con bỡn cợt! Ha ha ha...”

Tiếng cười ghê lạnh lan nhanh trong không khí.

Cười rồi, anh ta tóm chặt hai cánh tay Đoàn Lôi, trợn tròn đôi mắt đỏ ngầu:
“Nói đi! Ai bảo mày làm thế? Kẻ đeo mặt nạ là ai?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.