BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 210

“Cứ mặc kệ cho cô ta đi! Tôi đang cần tìm Đoàn Chính Dương đây!” La
Thiên bình thản nói.

Sau một hồi tranh luận, cuối cùng Trương Ngưng được tự do, không bị trói
nữa.

6

Rất lâu sau đó tôi vẫn trằn trọc không sao ngủ được. Cái đói khiến toàn thân
tôi lạnh toát, chân tay rã rời. Không nhớ nổi đã bao lâu rồi không được ăn
chút gì vào bụng mà chỉ toàn uống nước suối; cũng không thể nhớ nổi mình
đã ở trong rừng Bọ Cạp này bao nhiêu hôm. Tôi có cảm giác mình như một
con chim bị nhốt trong lồng, rất khát khao bầu trời tự do ngoài kia nhưng
không sao phá nổi cái lồng vô cùng kiên cố.

Chẳng lẽ mình sẽ phải bỏ mạng trong khu rừng Bọ Cạp này thật?

Trong óc tôi bỗng chập chờn hiện lên những cảnh tượng Đoàn Lôi ở gần
bên tôi. Nó chạy đến giơ tay đấm tôi tới tấp, rồi khóc lóc và nói tôi đã lừa
nó rằng mẹ nó sẽ trở về. Lại một cảnh khác hiện ra: nó ngả người vào lòng
tôi nói rằng sau khi ra khỏi rừng sâu nó sẽ ăn mười cái bánh Hamburger,
mười cánh gà rán, uống mười lon cô-ca. Rồi lại hiện lên cảnh khác: nó thà
nhịn đói, cũng nhất quyết nhường cho Chu Vũ hai quả cây để anh ta tha
mạng cho con khỉ con... và, khi Cố Phong bắt được con khỉ con thì Đoàn
Lôi quỳ xuống đất van xin anh ta, bị anh ta đá văng ra hết lần này đến lần
khác...

Lúc này lòng tôi đau như dao cắt. Tại sao lại dẫn đến hậu quả như thế này?
Tại sao Đoàn Chính Dương lại lợi dụng nó? Nó mới 7 tuổi, nó là con đẻ của
anh ta kia mà? Tại ông trời bất công hay tại đấng tạo hóa bỡn cợt con
người?

Nhưng trong khoảnh khắc con tim tôi như bị một vật nhọn châm đau nhói...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.