BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 208

Nghe đến đây, Chu Vũ chán ngán ngắt lời: “Tôi không rỗi hơi để nghe lịch
sử chơi bời của cô, cô nói vào trọng tâm đi, tại sao cô bắt chúng tôi vào
đây? Mau nói đi!”

“Tôi không biết. Chuyện này không hề liên quan gì đến tôi thật mà! Sau khi
biết Đoàn Chính Dương bị bắt, tôi lo mình sẽ bị liên lụy, nên tôi đi khỏi
thành phố S, đến một nơi xa lạ không ai biết tôi là ai. Chính tôi cũng không
biết tại sao mình lại vào khu rừng này.”

“Chỉ ma quỷ mới tin cô nói thế!” Chu Vũ trợn mắt nhìn Trương Ngưng.

“Thật thế mà! Tôi nói hoàn toàn là sự thật.”

“Tức là, ngay từ đầu cô cũng không biết kẻ đeo mặt nạ là Đoàn Chính
Dương?”

“Đúng, đúng, đúng. Tôi không biết.” Trương Ngưng gật đầu như máy. “Tôi
hoàn toàn không nghĩ hắn lại là Đoàn Chính Dương.”

“Vậy tại sao khi nghe tôi nói đến tên Đoàn Chính Dương cô lại căng thẳng
như thế? Cô lo sợ tội ác của cả hai sẽ bị phanh phui chứ gì?”

“Không phải thế!” Trương Ngưng cuống lên, sợ quá chỉ chực khóc. “Tôi
chỉ nghĩ anh ta vẫn đang bị giam chứ không ngờ rằng anh ta đã trốn ra. Tôi
căng thẳng là vì tôi biết anh ta trách tôi đã đi khỏi thành phố S sau khi
chuyện kia xảy ra, cho nên anh ta nhất định sẽ trả thù tôi.”

“Đoàn Lôi thì sao? Khi cô nhìn thấy nó...”

“Tôi không biết nó là con của Đoàn Chính Dương.” Trương Ngưng vội cắt
ngang lời La Thiên. “Xưa nay anh ta chưa từng kể với tôi rằng mình có đứa
con trai lên 7 tuổi, thậm chí chưa từng nói mình đã có con. Thật thế.”

“Thế thì, khi Chu Vũ vứt thằng bé xuống dốc núi, tại sao cô lại định ngăn
lại?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.