BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 261

Chương 10: Là ác ma, hay là thằng điên

1

Mười ngày sau, tại Bệnh viện Nhân Dân thành phố S.

Đồng nghiệp của La Thiên là Lưu Dương từ buồng bệnh số 6 bước ra. Tôi
lập tức chạy đến, lo lắng hỏi: “Thế nào rồi?”

Lưu Dương nhún vai, có phần băn khoăn nhìn tôi rồi thở dài: “Có lẽ cô nên
về nghỉ ngơi đi, bao nhiêu ngày không nghỉ ngơi thì ai mà chịu đựng nổi...
vả lại... dù cứ đứng đây mãi thì cũng vô ích thôi.”

Tôi buồn bã cúi đầu, không muốn Lưu Dương nhìn thấy tôi trào nước mắt.

La Thiên được phẫu thuật rất thành công, bác sĩ nói anh vẫn còn sống quả là
chuyện thần kỳ, nếu không có một sức mạnh ý chí phi thường nâng đỡ thì
có lẽ anh đã sớm bỏ mạng rồi.

Đúng là anh đã tạo nên một chuyện thần kỳ, tám ngày không ăn bất cứ thứ
gì vì miệng bị khóa chặt, nước suối lách qua khe mép lọt vào miệng rất rất
ít, đã bị thương nhiều lần, nhưng vẫn tiếp tục nghĩ mọi cách để phanh phui
bộ mặt thật của tên Bồ Bằng. Nhưng mọi nỗi gian khó ấy đều không thể hạ
gục anh, anh đã kiên trì đến cùng.

Tôi những tưởng sự việc đã có thể kết thúc, mây đen đã tan, lại được nhìn
thấy bầu trời trong xanh, La Thiên vẫn còn sống, bé Đoàn Lôi cũng được
mẹ tôi nhận nuôi dưỡng... Nhưng không hẳn là như vậy.

Trước đây, mẹ tôi vốn rất ham hố vật chất, trong những ngày tôi mất tích,
bà chạy khắp nơi để tìm tôi, cho đến khi tôi từ cõi chết trở về rồi được đưa
vào bệnh viện điều trị, bà ôm lấy tôi khóc hoài và luôn miệng nói xin lỗi tôi
rằng vì bà đã quá coi trọng đồng tiền nên đã hại tôi; sau lần này bà đã hiểu
ra: không có gì đáng quý hơn sức khỏe của tôi, tôi được bình an sống bên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.