BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 263

lầm gì đó về tôi, nếu không anh ấy đã không như thế. Anh nghĩ cách giúp
tôi đi? Tôi không tin rằng giữa anh ấy và tôi có vấn đề gì đó nghiêm trọng.
Chưa gặp anh ấy, tôi không thể chấp nhận lùi bước.”

“Tâm trạng của cô, tôi hiểu. Cô đừng sốt ruột. Sự việc vừa qua nhất là việc
Tư Khải Điển tự sát, khiến anh ấy bị sốc rất mạnh. Nên cho anh ấy chút thời
gian đã.”

“Vậy tôi nên thế nào?”

“Cô... bây giờ nên về nhà mà nghỉ ngơi, trông người cô rạc hẳn đi rồi, vả
lại, dù cứ ở đây để chờ thì cũng chẳng hay gì, anh ấy cũng không yên tâm
tĩnh dưỡng...”

Vừa nói đến đây thì di động của Lưu Dương đổ chuông, vừa nghe xong
giây lát, anh đã kinh ngạc kêu lên “gì thế” rồi lập tức trầm mặc, cho đến khi
nghe xong anh vẫn im lặng, sắc mặt rất nặng nề.

Hồi lâu sau anh mới ngoảnh sang tôi, chậm rãi nói từng tiếng một: “Bồ
Bằng đã đầu thú. Hắn yêu cầu được gặp cô.”

2

Bồ Bằng đầu thú!

Mặt tôi bỗng tái nhợt: “Bồ Bằng đầu thú ư?”

Lưu Dương gật đầu, nói: “Đúng! Đầu thú lúc 7 giờ 28 phút sáng nay. Tin
này được giữ kín, chính tôi cũng không biết. Suốt bảy tiếng đồng hồ hắn
không chịu nói gì hết, chỉ đòi gặp cô. Lãnh đạo Sở không cho La Thiên biết
tin này, vì nghĩ rằng anh ấy vẫn chưa ra viện, và... cô là bạn gái của anh ấy.”

Tôi ngớ ra nhìn Lưu Dương, hỏi: “Tại sao gã Bồ Bằng lại muốn gặp tôi?”

Anh ta lắc đầu: “Tôi không biết.” Rồi anh lấy bao thuốc lá trong túi ra,
nhưng lại bỏ vào ngay. “Không! Tôi phải nói cho La Thiên biết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.