BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 264

Nhìn bóng Lưu Dương vội vã bước đi, tôi bỗng hiểu ra rằng chính gã Bồ
Bằng đã báo cảnh sát đến cứu chúng tôi. Ngoài hắn ra, không ai biết chúng
tôi bị giam hãm trong rừng Bọ Cạp. Tại sao hắn lại cứu chúng tôi? Hắn vốn
định giết hết chúng tôi kia mà?

Đầu óc tôi bỗng trở nên hỗn loạn. Hắn là tên tội phạm có kỹ thuật biến đổi
diện mạo cực kỳ cao siêu, có thể hóa trang thành bất cứ ai để dễ dàng tránh
khỏi tầm nhìn của cảnh sát, tại sao hắn phải đầu thú? Và lại còn yêu cầu gặp
tôi? Thực ra hắn định làm gì?

Giây lát sau, tôi đứng bật dậy chạy ngay lên gác, tiếc rằng La Thiên đã khóa
trái cửa lại, anh ấy quyết ý để cho tôi phải đau khổ, hãi hùng.

Tôi đau xót, tôi không thể không căm hận tên Bồ Bằng, nếu hắn không
bệnh hoạn tàn nhẫn như thế thì chúng tôi đã không bị bắt vào rừng Bọ Cạp,
La Thiên cũng không biến thành như bây giờ và không thể đòi chia tay với
tôi.

Vẫn có câu tục ngữ “muốn tháo chuông hãy tìm người treo chuông”, khi
Lưu Dương bước ra khỏi buồng bệnh, tôi đã kịp cân nhắc để đi đến quyết
định: tôi gặp Bồ Bằng!

Lưu Dương nhất định không đồng ý, anh nói La Thiên cũng không đồng ý
vì Bồ Bằng là một kẻ cực kỳ nguy hiểm, nên anh ấy phản đối. Tôi gượng
cười: “Tại sao La Thiên lại không đồng ý? Vì anh ấy quan tâm đến tôi phải
không? Anh ấy đã tuyên bố chia tay với tôi rồi thì cần gì phải quan tâm
nữa?”

Tính tôi cũng cố chấp không kém gì La Thiên, Lưu Dương lý sự không lại
được với tôi, rốt cuộc anh ta mặc nhiên chấp nhận yêu cầu của tôi.

Máy kiểm tra nói dối không có tác dụng gì đối với Bồ Bằng, cảnh sát hết
cách; gã Bồ Bằng từ đầu đến cuối chỉ nói độc một câu: gặp Cổ Tiểu Yên đã,
rồi tôi mới nói ra tất cả sự thật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.