BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 269

chịu tội danh mà người đời phỉ nhổ... Nhưng trong cái đêm thứ một trăm
linh tám, bà đã chết dưới lưỡi kiếm thất tinh của tướng quân...”

Tôi ngạc nhiên nhìn Bồ Bằng: “Anh tin cái truyền thuyết đó à?”

Anh ta lắc đầu: “Không. Tôi chỉ tin nội dung tình cảm ở trong đó.”

Tình cảm? Một người như hắn mà cũng có tình cảm hay sao? Tuy nhiên, dù
tôi có ăn gan hùm cũng không dám nói ra câu này, sẽ khiến hắn nổi giận
điên tiết lên thì tôi sẽ hỏng việc.

Lẽ nào cái truyền thuyết này lại liên quan đến Đoàn Chính Dương?

Bất chợt, tôi như bị điện giật và buột miệng hỏi hắn: “Tô Tuyết tự sát không
nhằm hãm hại Đoàn Chính Dương mà là nhằm cứu anh ta, phải thế không?”

Bồ Bằng cười cười: “Nói chính xác hơn, là nhằm bảo vệ Đoàn Chính
Dương.”

“Bảo vệ?” Tôi ngẩn người. “Cảnh sát đã bắt anh ta về tội giết người, thì còn
bảo vệ cái gì nữa?”

“Có bắt anh ta giam lại thì anh ta mới được an toàn.”

“Tại sao?” Tôi càng không hiểu, đầu tôi như một mớ hỗn độn rối tinh rối
mù.

“Khi phá dỡ khu nhà cũ ở đường Quang Hoa, người ta phát hiện thấy một
xác chết đã phân hủy bị xây trong một bức tường, cô còn nhớ chuyện đó
không?”

Thấy tôi vẫn ngớ ra, Bồ Bằng đành nói tiếp: “Gần một tháng trời rồi, mà họ
vẫn chưa xác định rõ danh tính của cái xác ấy, hiệu suất làm việc khiến
người ta phải thất vọng!” Hắn thở than. Bỗng nhiên hắn chuyển sang đề tài
khác: “Cô có biết tại sao Cố Phong không chịu cởi bộ vét ra không?”

Tôi lại ngớ ngẩn lắc đầu không biết nói gì, tôi có cảm giác hơi khó thở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.