BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 9

Bỗng dưng bị người chết lôi cuốn vào cuộc, chắc chắn không phải chuyện
gì tốt đẹp. Cho nên mấy hôm nay tôi cứ như kẻ mất hồn, bồn chồn hoang
mang; tôi cố nhớ lại ký ức mà Tô Tuyết khiến tôi ngờ ngợ nhưng tất cả vẫn
là không có gì.

Con người ta luôn là như thế, anh càng định nhớ lại một con người một sự
việc nào đó, thì lại càng không nhớ ra, dù vắt óc nghĩ ngợi cũng vẫn là vô
ích.

Tôi chỉ còn cách thở dài, đưa tay lên day trán. Mình và Tô Tuyết có mối
liên hệ gì nhỉ?

La Thiên đứng bên nhìn tôi, rồi hỏi: “Sao thế, Tiểu Yên?”

La Thiên là bạn trai của tôi, và cũng là đội trưởng đội hình sự; chính anh đã
nói với tôi về vụ án Tô Tuyết.

Bốn giờ rưỡi chiều, chúng tôi sánh vai nhau bước trên đường Đông Nam
Hải, rẽ trái, rồi đi thêm hai trăm mét nữa thì đến khu chợ. Đây là lần thứ tư
anh chuẩn bị đến nhà tôi; ba lần trước vì anh bất chợt lại có việc nên không
đến được, vì chuyện đó mà tôi bị mẹ tôi nhiều lần chì chiết mãi, tôi bị nghe
đến ù cả tai. La Thiên cũng rất áy náy, vậy nên chiều nay anh đã xin đơn vị
cho nghỉ một buổi, để ra cửa hàng mua vài món quà biếu cha mẹ tôi. Anh
còn tắt cả chuông di động của mình. Nói rằng lần này nhất định không thể
lại thất hứa.

Đứng ở cửa khu trung tâm mua sắm, tôi cúi nhìn mũi giày của mình, hơi lơ
đễnh đáp lại một câu: “Sao thế... cái gì cơ?” Đầu óc tôi vẫn đang nghĩ đến
Tô Tuyết.

“Không. Anh chỉ lấy làm lạ, nếu mọi ngày nghe thấy vụ án ly kỳ như vậy,
em sẽ rất tò mò...”

“Đúng thế.” Tôi tiếp lời. “Em vốn rất hay tò mò, nhưng không tò mò một
cách mù quáng đối với mọi sự việc. Nói ngay về vụ án này, nó có ly kỳ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.