BỒ CÂU CHUNG MÁI VÒM - Trang 29

Những ngày cuối cùng của kỳ thi đến gần. Mọi người trong ký túc xá

động viên, khuyến khích nhau. Dường như thời điểm này chẳng ai quan
tâm đến những rào cản quốc tịch, màu da hay tôn giáo nữa. Chúng tôi giúp
nhau in ấn, chỉnh trang, đóng các tập luận văn. Sáng nào thấy có người mặc
đồ lịch sự, complet, giày đen là những người còn lại chúc cho buổi bảo vệ
được thành công. Vic có vẻ bình tĩnh trước buổi bảo vệ nhưng kết quả
không cao. Rita khá hồi hộp, rốt cuộc đạt điểm ngoài mong đợi. Ngày bảo
vệ của tôi trễ nhất. Nhìn mọi người trong ký túc xá trở về, mặt giãn ra, thở
phào nhẹ nhõm nói "Rồi cũng xong?" tôi càng thêm lo lắng. Và rồi tôi bảo
vệ thành công, không biết nhờ Thánh Allah của Zakaria hay Đức Chúa của
Vic. Khi tôi nói điều này với anh Việt bằng một giọng nửa đùa nửa thật,
anh khịt mũi: "Tin vào bản thân mình là tốt nhất".

Tôi vẫn còn giữ cuốn thánh kinh Vic tặng, bộ áo cổ truyền Cameroon

màu sắc sặc sỡ của Rita và tờ giấy Zakaria viết tên tôi theo lối thư pháp
bằng tiếng Ả Rập. Dẫu biết khó có dịp gặp lại vì ai cũng ở nước nghèo,
chúng tôi đã chia tay nhau vui vẻ. Anh Việt còn ở lại, anh viết email nói
phòng tôi giờ có một anh chàng người Ý cao hai trăm lẻ sáu centimet
chiếm.

Tôi tưởng tượng người "kế nhiệm" cao kều của mình trong căn phòng

hẹp, anh ta xoay xở ra sao với cái giường đóng chung cho mọi người? Và,
khi ánh ban mai buông xuống tháp chuông nhà thờ, lũ bồ câu đến mổ vào
cửa sổ vòi ăn, anh lấy gì cho chúng? Những con bồ câu của tôi, của Vic,
của Rita, của những người đến từ phương xa tìm kiến thức...

Từ mái vòm phủ rêu xanh êm đềm, chúng đã chứng kiến bao nhiêu chộn

rộn của những tháng ngày phấn đấu. Lũ bồ câu hẳn rồi phải đổi gu, chuyển
sang món mì ống spaghetti, làm sao anh ta có thể tìm cho chúng những hột
cơm nguội vét ra từ nồi cơm điện tí hon?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.