- Lưu manh!
Vương chia cho cô một góc. Thảo thành thật:
- Tôi sắp chết đói rồi, cho tôi luôn nguyên cái đi! Rồi tôi đưa tiền anh
mua cái khác!
Vương mặc áo khoác:
- Tôi bắt đầu hối hận vì lời đề nghị của mình. Hãy hứa, cô sẽ không làm
phiền tôi nữa!
Thảo gật, cô đang mắc nghẹn một hột ô-liu. Lúc Vương quay về, Thảo
đã cuộn tròn trong chăn. Cô mặc hết cả áo quần mà vẫn lạnh. Cô đề nghị:
- Đừng tắt đèn! - Cô đề nghị - Tôi sợ bóng đêm!
- Sao cô không nói thẳng ra là sợ tôi? - Vương ăn pizza, mặt cáu kỉnh -
Tôi thật sự hối hận rồi!
Và Vương hối hận dài dài khi vừa đặt lưng xuống, Thảo lại rên rỉ:
- Tôi lạnh quá, tôi có cảm giác gió lùa vào người. Anh đóng hết cửa sổ
lại chưa?
- Rồi!
- Kiểm tra lại xem!
Vương tá hỏa la toáng lên khi nhận ra một ô cửa đã vỡ kính được ngụy
trang khéo léo dưới lớp màn.
- Sao lúc nhận phòng anh không kiểm tra? Thật là khờ quá!
- Tại tôi tin họ! - Vương cáu - Mà hình như rắc rối bắt đầu từ khi cô
bước vào phòng này. Tốt hơn hết là cô chấp nhận hoàn cảnh đi, dù sao ở