BỒ CÂU CHUNG MÁI VÒM - Trang 44

những ruộng nho. Cô co cẳng lên, đặt đĩa súp nóng xuống gối. Từ tầm nhìn
trên đồi nho cô tìm căn hộ của dì Dao nằm lẫn trong khi nhà xây ven hồ.
Thụy Sĩ có lắm núi non và nhiều ao hồ nhưng Léman rộng lớn và xinh đẹp
vẫn là niềm hãnh diện vô biên của dân địa phương. Những khu nhà ven hồ
đều thuộc diện sang trọng dành cho giới thượng lưu. Bà ngoại đã lớn tiếng
với dì "Mày không thấy xấu hô khi giáu có mà để cháu đi hái nho vất vả
sao?" Dì đỏ mặt, trợn mắt lên "Thì phải lao động mới hiểu bên đây cực khổ
mới kiếm ra miếng ăn! Ngày xưa con một thân một mình sang đây cũng
phải nhọc nhằn làm lụng..."

Bà chủ cầm bình trà nóng đến mời Kim. Giọng bà chân chất:

- Nghe dì cô nói cô được học bổng, đang học ở Pháp?

- Cháu là bác sĩ rồi, sang Pháp tu nghiệp.

- Thật sao? Có năm trang trại chúng tôi cũng có mấy bác sĩ bên Đông

Âu sang hái nho. Nhưng bác sĩ Việt Nam thì... hân hạnh quá!

Bà nán lại trò chuyện với Kim cho đến lúc ông chồng gõ hai xô nhựa

vào nhau. Bà động viên chân thành: "Can đảm lên! Đến bốn giờ chiều tôi
lại đem bánh ngọt nhân táo cho mọi người ăn!" Và quả thật, Kim đã cố làm
việc chỉ với niềm mong chờ được đến lúc nghỉ tay ăn bánh ngọt của bà.
Mưa bóng mây làm ai nấy đều ướt tóc, nhưng tệ nhất là mùi đất chứa phân
hóa chất bốc lên, váng cả người. Rồi nắng chợt le lói, ông chủ hối mọi
người nhanh tay hơn. Mặt Kim nóng bừng, hơi thở bỏng rát, người nhớp
mồ hôi. Cô cắt nho như máy và không còn để ý thấy trời dần sụp tối. Khi
không còn ánh sáng để phân biệt giữa nho và lá, mọi người leo lên xe công
nông về trại. Dì Dao chờ Kim tươi cười: "Ổn chứ? Dì biết Kim làm nổi mà!
Ăn cơm tối xong gọi điện về Genève cho bà ngoại, bả lo cho mày". Xe từ
từ lăn xuống đồi, mặt trời chìm hẳn xuống hồ Léman mù sương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.