BỒ CÂU CHUNG MÁI VÒM - Trang 59

thế, họ sẽ có đời sống tâm sinh lý quân bình hơn, sẽ hiến dâng đời mình
cho mọi người tốt hơn?". Và có khi, cô thật thà nói với anh bằng một giọng
bâng khuâng: "Sau một thời gian làm linh mục, người ta có quyền ra khỏi
cuộc sống tu trì để lập gia đình không?!". Lúc nào anh Vũ cũng từ tốn giải
thích cho Phố, anh thường trả lời nửa nghiêm túc, nửa khôi hài. Vì thế,
tưởng đã cắt nghĩa thật cặn kẽ, nhưng rốt cục cô cũng chưa nắm được hết
cái gọi là "lý tưởng hiến dâng".

Sang xuân, trời ngày càng ấm lên. Phố giờ đã quen thuộc với những con

đường nhỏ lát đá hiền hòa. Cô vẫn giữ thói quen lang thang vào chiều thứ
sáu dù việc nghiên cứu bận bịu hơn. Có những sáng chủ nhật cô đi lễ ở nhà
thờ Toussaits, dù không mấy hiểu những lời giảng, Phố vẫn thấy lòng bình
an. Sau lễ cô thường đợi gặp anh Vũ. Anh chỉ huy ca đoàn và chơi piano rất
hay. Những lần anh đứng giảng, Phố tự hào nhìn giáo dân say sưa lắng
nghe. Khi xưa người Pháp sang Việt Nam truyền đạo, thế mà nay chính
những linh mục Việt lại giảng đạo cho dân Pháp! Cô bớt ray rứt mỗi khi
nghĩ về Lễ và cầu mong anh thật sự hạnh phúc với con đường đã chọn. Rồi
đột nhiên, vào một tối cuối tuần, Phố nhận được điện thoại:

- Phố?

Tim cô nghẹn lại, không muốn tin.

- Phố ơi?

-... Lễ!

- Qua đây sao không liên lạc với Lễ? - Giọng anh bình tĩnh, dịu dàng -

Tình cờ Lễ nghe tin, phải phone về tận nhà Phố ở Việt Nam để hỏi số cầm
tay đó.

- Thôi, để Lễ được yên tĩnh - Phố nhạc nhiên thấy giọng mình không

hờn dỗi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.