BỒ CÂU CHUNG MÁI VÒM - Trang 57

này... Tôi ở sát ngay đây, vừa ăn tiệc nửa đêm với mấy vị trong nhà thờ
xong. Tôi tên Vũ, bốn mươi tuổi...

Phố bật cười vì những lời khai báo không cần thiết.

- Anh người Công giáo? Anh đảm nhận việc gì đó của nhà thờ?

- Ừ! - Người lạ ôn tồn - Tôi là linh mục.

- Sao? - Phố la hoảng - Chết cha rồi! Vậy em có phải gọi anh là "cha"

không?

Vị linh mục trẻ bật cười nhìn cô bụm miệng thảng thốt:

- Không cần! Cứ gọi thân mật là anh Vũ cũng được.

Anh Vũ quay lại nhà xứ lấy xe hơi đưa Phố về ký túc xá.

Hẹn dịp khác nói chuyện tiện hơn. Cô bước vào phòng mình, leo lên

giường trùm chăn kín đầu. Tại sao cô "có duyên" với người tu trì đến vậy?
Tốt nghiệp đại học, chờ đợi một lời tỏ tình thì đột ngột Lễ đến chào từ giã
Phố. Anh sang Pháp du học. Cô nói sẽ chờ. Anh lác đầu, giọng xúc động
"Đừng! Lễ sẽ là sinh viên trường dòng". Phố không hiểu, cho đến bây giờ
cô cũng không hiểu. Anh nói nhiều lắm, cô chẳng nhớ gì, những từ lạ lẫm
"Đại chủng viện, thần học, khấn trọn đời..." Mãi đến hôm đưa anh ra sân
bay, Lễ cầm tay Phố dịu dàng "Ráng học tiếp nha, Phố có tiến đồ lắm. Lễ sẽ
cầu nguyện cho Phố...", cô mới gật đầu, chấp nhận: Lễ đi tu!

Lễ đi rồi Phố chẳng thiết gì nữa. Nhưng cô vẫn vào tiếp Cao học, đặt ra

nhiều mục tiêu cho đời mình. Cô nhận được vài lá thư của anh, theo lệ xã
giao. Anh không giải thích nhiều vì sao mình chọn con đường này, bởi anh
biết, Phố sẽ chẳng bao giờ hiểu. Cô cũng không đòi hỏi Lễ phải phân bua
gì, vì cô chắc, mình sẽ nhất định không thèm tin. Mỗi khi bạn bè trong lớp
gặp lại nhau, họ vẫn hoài thắc mắc "Lễ và Phố thân nhau vậy. Ai ngờ!". Rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.