BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 295

Việc xe đổ làm cho Bol tin rằng đã sống đủ lâu với bọn người Mỹ.

Chúng không phải là bạn bè chí cốt companeros của ông. Phần đông họ đã
chết hết rồi tuy đất nước của ông vẫn chưa chết, còn trong làng của ông vẫn
có một ít người thích nói đến những thời xa xưa khi họ bỏ hết thì giờ vào
việc ăn cắp gia súc của bang Texas. Trong những năm tháng đó, vợ ông
chưa giận ông lắm.

Dù sao nữa thì bọn Mẽo này đang muốn đi quá xa lên tận phương Bắc.

Ông đã xa con sông. Ông nhớ gia đình. Đến đây là đủ rồi.

Call không mấy ngạc nhiên.

— Được thôi, Bol, ông có muốn một con ngựa không? – Ông già đã

nấu nướng cho bọn anh hơn mười năm, đáng được một con ngựa.

,

17

– Bol nói, nhớ đến cả một chặng đường dài để quay lại.

Call cho ông con ngựa thiến hiền lành.

— Tôi không có yên cho ông, – anh nói.

Bol chỉ nhún vai. Ông thừa một cái chăn và ông sẽ biến nó thành yên

ngựa. Ngoài khẩu súng ra, đó là tài sản duy nhất của ông.

Gracias Capitán [Cảm ơn Đại úy],

– Bol nói khi Call đưa cho ông

dây cương của con ngựa thiến. Rồi ông cưỡi ngựa đi, không một lời với ai.
Điều này chẳng làm Augustus ngạc nhiên, tính Bol vẫn vậy.

Nhưng Newt thì buồn và sửng sốt. Nó làm giảm cái niềm vui thấy

Lippy còn sống, dù gì thì anh cũng lại mất thêm một người bạn nữa, Bol,
thay vì Lippy. Làm sao Bol lại ra đi được nhỉ? Ông vẫn luôn luôn là người
đầu bếp của bọn anh, thế mà vẻn vẹn trong có năm phút ông biến mất, chẳng
khác nào như đã chết.

Cưỡi ngựa đi, Bolivar cũng cảm thấy buồn. Bây giờ ông cũng chẳng

biết tại sao mình lại quyết định vậy. Có lẽ vì ông không muốn phải đứng
trước cảnh sượng sùng. Dầu gì thì ông cũng đã làm súng nổ khiến bọn lừa
chạy. Tuy không muốn đi lên phương Bắc, xa quá, khó tìm thấy đường về
với con sông nhưng khi bỏ đi thế này, ông đinh ninh rằng mình lại vừa mới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.