BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 296

làm một điều ngu ngốc khác. Hầu như bất cứ quyết định gì của đời ông cũng
đều là ngu ngốc cả. Càng lúc ông càng cảm thấy chua chát hơn. Ông
Capitán [Đại úy]

lẽ ra không nên để ông đi. Muốn gì thì trong đoàn cũng chỉ

có ông là người biết nấu nướng. Ông thật tình không ưa gì bọn Mẽo nhưng
ông đã quen sống với họ rồi.

Do chỗ chẳng có gì phải gấp gáp nên ông quyết định sẽ dừng chân lại ở

Bồ Câu Cô Đơn quạng vào cái chuông thêm ít lâu nữa. Ông có thể bảo đó là
lệnh của Đại úy. Ý nghĩ này làm yên lòng. Ông cưỡi ngựa xuống phía Nam
không ngoái nhìn lại.

42

— Nào, nếu bọn ta chưa bị đày đọa thì bây giờ đến lúc bị rồi đây, –

Augustus nói, nhìn theo Bolivar cưỡi ngựa đi. Anh thích có bất cứ dịp nào
để nói ra câu đày đọa, và việc mất một người đầu bếp chính là một dịp tốt
cho anh.

— Không có đầu bếp thì chưa đi được bao xa chúng ta đã tự đầu độc

chết mất rồi, – anh nói. – Tớ hy vọng Jasper bị đầu độc trước tiên đây.

— Đằng nào thì tôi cũng chẳng ưa cách nấu nướng của ông già ấy, –

Jasper nói.

— Khi bị đầu độc rồi thì cậu lại nhớ nó lắm đấy, – Augustus nói.

Call thấy chán nản về việc mất Bolivar. Khi đã dựng lên một đơn vị thì

vì bất cứ lý do nào mà mất đi một ai trong đó anh cũng không thích. Biết lấy
ai thay Bol bây giờ. Nhưng phải có. Bolivar là người Mexico. Nếu nhớ nhà
là ông nhớ luôn cả đất nước xứ sở, như người Ireland vậy. Bây giờ đêm đêm
O’Brien hát các bài hát Ireland cho đàn gia súc nghe. Nó làm gia súc khuây
dịu nhưng không làm khuây dịu được người hát lẫn người nghe. Các bài hát
buồn quá đi mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.