BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 298

Muộn hôm đó họ đến San Antonio, đi qua gần một khu truyền giáo cũ.

Một đứa nhỏ Mexico mặc sơ mi nâu đang chăn mấy con dê.

— Có lẽ ta nên đem một ít dê lên Montana. – Augustus nói. – Dê chắc

thích nhạc hơn đám bò của cậu. Chúng có thể đệm cho tay Ireland hát và
chúng ta thì có thêm một dàn nhạc be be.

— Tớ thích một cỗ xe chở hàng hơn, – Call nói.

May sao họ mua được ngay cỗ xe. Lại phải mua thêm hai con lừa để

kéo xe về và cũng may lừa lại rẻ, hai chục đô la một con; người Đức to bự
mở cái tàu lừa ngựa đã quẳng thêm cho bộ đai thắng.

Augustus nhận việc đánh xe về với điều kiện anh phải được uống rượu

và làm bữa chén cái đã. Bao năm nay anh chưa qua lại San Antonio, cứ trố
mắt ra với những cơ sở mới mọc lên.

— À, chỗ này đuổi kịp New Orleans rồi đây, – anh nói. – Trước đây

mười năm mà ta mở một hiệu cắt tóc cạo râu thì bây giờ giàu sụ.

Ở đường phố chính có một quán rượu mà hai người thường hay lui tới

lúc còn làm Cảnh vệ. Tên nó là Sừng Hươu Đực vì ông chủ Willie
Montgomery dùng sừng của hươu sừng tấm làm giá mắc áo mũ. Đã một dạo
ông chơi thân với Augustus.

Nhưng khi đi vào, không có dấu hiệu nào về Willie hoặc về một ai mà

cả hai quen biết. Gã coi quầy rượu với bộ tóc láng bóng và sợi dây cà vạt
liếc nhìn khi họ bước vào, nhưng tựa như không thấy phải bận tới việc phục
vụ họ. Gã đang lau cốc với mảnh khăn trắng, cẩn thận đặt từng chiếc một lên
trên giá. Quán rượu gần như trống không, chỉ một ít người đánh bài quanh
cái bàn kê trong cùng.

Augustus không bao giờ là kẻ kiên nhẫn với một người rót rượu, hơn

nữa khi lại bị người này ngơ đi.

— Tôi muốn một chầu uýt ki và người bạn cùng đi của tôi cũng vậy,

nếu như không có gì phiền phức lắm, – anh nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.