BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 603

năm. Ngoài ra anh cáu bực cách họ ỷ lại vào anh và Gus. Anh đã nhiều lần
thảo luận với Gus về chuyện chỉ huy này.

— Chả có gì là phức tạp, – Gus nói. – Phần lớn người ta nghi ngờ năng

lực bản thân nhưng cậu thì lại không.

— Phần lớn các cậu ấy làm tốt được cả đấy chứ, – Call nói.

— Cậu làm dữ quá, người ta xấu hổ cho nên không thể làm gì mà

không có cậu ở cạnh được. Còn tớ thì cậu làm dữ hay không, cậu ở hay
vắng, tớ cũng kệ.

— Tớ muốn biết cái gì có thể làm cho cậu xấu hổ đấy, – Call nói.

— Cái dùi của tớ đã có làm cho tớ bị vài ba lần, – Gus nói.

Call nghĩ thầm thế là gì nhỉ nhưng anh không hỏi.

95

Augustus nắm chặt khẩu súng lục suốt đêm, khi Đậu Ve đi.

Cái mánh anh bảo Đậu Ve, da đỏ cũng làm được, chúng có thể cho một

bè gỗ trôi xuôi theo. Anh cố chú ý nghe ngóng nhưng khó khăn vì anh sốt
run lên. Cơn sốt tăng và anh bắt đầu nói mê. Thỉnh thoảng anh biết mình
sảng nhưng có khi mê sảng còn hơn là tỉnh táo chờ da đỏ đến đánh.

Rạng sáng là nắng liền. Tuy thảm hại như vậy anh vẫn thích nhìn mặt

trời mọc. Nó làm đầu óc anh tươi tỉnh. Anh toan nằm chờ ở cái hốc nhưng
càng nghĩ càng không thấy hay. Thạo thương tích, anh thấy ngay cái cẳng
mình đang lôi thôi. Nó vàng khè và có những vết hằn đen. Rất có khả năng
nhiễm độc máu. Không có thuốc men, cơ may của anh là rất mong manh.
Chờ đến tối mới bỏ đi có họa là điên. Ra ngoài, dù gặp da đỏ, anh cũng thích
được chủ động hơn là bị động.

Mặt trời lên cao anh liền đứng dậy ra khỏi cái hốc. Nước đã rút. Chân

anh chỉ khẽ chạm đầu ngón cái xuống đã đau nhói. Anh lấy khẩu Carabine

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.