BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 179

Rồi nhoáy một cái, Gus đã thắng. Lorena được con mười tép còn anh,

con quy cơ. Cô thoáng nghĩ là anh bịp, tuy cô không thể bảo bịp như thế
nào. Trước đó cô không biết nổi quyết tâm của anh. Anh đến có mục đích và
cô thì không đủ tài lái anh ra khỏi nó. Anh trả cho cô một lúc năm chục đô la
không phải chuyện lừa rồi. Khi Gus đã xong việc và mặc quần áo vào,
Lorena thấy rất hoan hỉ, không hề có tâm trạng muốn anh khuất đi cho mau.
Dẫu gì Gus đã chẳng tỏ ra mua chuộc để giữ cô cho riêng mình. Năm chục
đô la, con số ấy tâng bốc người ta lắm, và cô thích thế. Ra anh ưa cô hơn cả,
mặc dù anh là bạn tốt nhất của Jake.

— Nào, cô và Jake có nhắm lấy nhau không?

— Anh ấy không nhắc đến. Nhưng anh ấy đưa em đi San Francisco.

Augustus cười khẩy.

— Tôi nghĩ đó là Jake đùa.

— Anh ấy đã hứa. Em định bắt anh ấy giữ lời, Gus.

— Vậy thì cô cần phải được tôi giúp, Jake trơn lắm. Cách duy nhất giữ

Jake ở bên là xích hắn vào một cỗ xe chở hàng.

— Em không thể giữ anh ấy ở bên em được, – Lorena tin cậy nói.

— Ồ, Jake mê cô. Nhưng như thế không có nghĩa là cậu ấy sẽ ở bên cô.

Tôi tính là khi cần đến cậu ấy sẽ lấy chuyến đi lùa bò làm cái cớ đấy.

— Nếu anh ấy đi lùa bò thì em sẽ cũng đi theo.

— Kìa Lorie, em sẽ được hoan nghênh thôi, như anh biết vấn đề là

Call. Cậu ấy rất không dung thứ đàn bà.

Chẳng mới mẻ gì chuyện đó. Như cô nhớ được thì Call chưa bước chân

vào quán rượu lần nào.

— Đây là một đất nước tự do, đúng không? Em muốn đi đâu thì em cứ

việc đi chứ.

Gus dậy khỏi giường, kéo quần lên.

— Sẽ không tự do lắm nếu cô phải làm việc với Call.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.