BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 18

PHẦN MỘT

1

Lúc Augustus ra đến ngoài hiên, các con lợn xanh đang chén một chú

rắn đuôi chuông. Chắc nó đang bò quanh tìm kiếm bóng râm thì đụng phải
bọn lợn. Chúng đã quần thảo nó ra trò và những ngày roong reng đuôi của
con rắn đã hết. Con lợn nái cắn cổ nó còn con lợn đực cắn đuôi.

— Mấy con lợn quỷ quái này, – Augustus nói, đá con lợn đực. – Muốn

ăn rắn thì xuống dưới lạch kia kìa.

Anh giành với chúng cái hiên chứ không phải con rắn. Bọn lợn ở hiên

làm cho tất cả thêm nóng bức mà mọi sự thì đã đủ nóng rồi. Anh bước
xuống mảnh sân lầm bụi, đi vòng ra nhà suối lấy vò rượu. Mặt trời còn cao,
sưng sỉa như một gã ương bướng nhưng con mắt Augustus thạo xem mặt
trời, và theo mắt anh thì cái ánh sáng dài dặc từ đằng tây đến kia đang đi vào
một đường tà đáng phấn khởi rồi.

Ánh chiều phải mất một lúc lâu thời gian mới đến được thị trấn Bồ Câu

Cô Đơn, và khi tới rồi thì quả là một điều hạnh phúc. Gần hết thì giờ trong
ngày và gần hết tháng trong năm – mặt trời hâm cái thị trấn này ngập sâu
trong bụi, xa tít tắp trong những vùng đất của xứ sở sồi gai, một thiên đường
cho rắn rết, cóc có sừng, chim cuốc

1

, thằn lằn cắn người và là địa ngục cho

lợn và người của bang Tennessee.

Không có đến cả một bóng cây cho ra hồn trong vòng hai ba mươi

dặm; đúng thế, vị trí đích xác của nó đang là đầu đề cãi vã sôi nổi bên bàn
giấy – nếu bạn muốn gọi một nhà kho không mái và một hai sân bãi chăn thả
được thu dọn tiềm tiệm là bàn giấy của Công ty Gia súc Hat Creek mà một
nửa công ty này là sở hữu của Augustus.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.