BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 182

ngon hơn gà, thỏ như Gus nói nhưng như thế không có nghĩa là anh lại ăn
nó.

Call và Jake cưỡi ngựa vào, lúc Augustus đang ăn. Cảnh Gus ngồi với

đĩa ăn tú ụ làm Jake cáu vì gã đã phải đóng dấu gia súc suốt ngày trong khi
Gus lại được chơi bời ở thị trấn và nom thật tươi tỉnh.

— Hế lô các cô gái, – Augustus nói. – Trông như vừa phải giặt giũ

quần áo xong. Chờ tớ ăn xong tớ sẽ đỡ một tay cho các cậu xuống ngựa hả.

— Tớ không muốn rời con của tớ đâu, – Jake nói. – Đưa cho tớ một

đĩa, tớ sẽ vừa ăn vừa về thị trấn.

Call cảm thấy bực. Từ lúc bắt đầu công việc, đây là ngày đầu tiên Jake

góp sức vào, còn phần lớn thời gian anh ta biếng nhác.

— Sao thế? Cậu phải đi à? – Anh hỏi, cố nói cho nhẹ nhàng. – Đêm

nay chúng ta sẽ vét mẻ cuối cùng mà. Và sắp phải lên đường rồi, cậu biết
đấy.

Jake xuống ngựa đi đến bàn ăn, làm như không nghe thấy. Gã không

muốn tranh cãi với Call, nếu như có thể tránh được. Thật tình từ ngày mò về
Bồ Câu Cô Đơn gã chưa nghĩ gì cho thời gian sắp tới. Gã thường nghĩ tới
cái cơ nghiệp có thể được dựng nên bằng gia súc ở Montana. Còn về việc
lùa gia súc lên tận phương bắc, thì điều duy nhất hay ho với gã là thoát bị
treo cổ ở Arkansas hay chết khô trong một cái nhà tù nào đó.

Rồi lại Lorena. Cô vẫn chưa nổi cơn cớ, song như thế không có nghĩa

sẽ không nổi, nếu cô phát hiện gã bỏ đi. Mặt khác, gã lại không thể thoải
mái đem cô đi cùng. Theo trí nhớ của gã thì chưa bao giờ có ai từng đem
đàn bà vào trại của Call.

Phải có những quyết định nhưng lại không có thì giờ để nghĩ cho kỹ

càng, điều này thật là đáng bực. Jake lấy cho mình một tảng thịt bò, đậu om
rồi trở lại chỗ Gus và Call đang ngồi.

— Kìa, Jake, sao trông cáu kỉnh thế nhỉ? – Augustus nói lúc Jake ngồi

xuống ăn. – Công việc lương thiện không hợp với cậu mà, tớ nghĩ như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.