BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 219

Call và Augustus cưỡi ngựa đi với nhau, cách đàn gia súc một quãng.

Họ đang đi qua một vùng khá quang quẻ, những dải đất bằng toàn sồi gai
với đây đó vài dẻo mesquite. Quang cảnh sắp đổi khác đến nơi. Thử thách
đầu tiên sẽ là vùng hoang mạc toàn những bụi cây cằn, một vệt dày rậm
mesquite gần như không thể nào lọt nằm ở giữa họ và San Antonio. Chỉ một
ít cao bồi đã có kinh nghiệm đối với những bụi cây này, lùa không khéo có
thể làm mất toi hàng trăm gia súc như chơi.

— Cậu nghĩ gì thế Gus? – Call hỏi. – Nghĩ xem đi qua các bụi cây kia

hay đi vòng thì tốt hơn hả?

Augustus nom vẻ thú vị.

— Đám bò này như hươu sừng tấm ấy chứ, còn nhanh hơn. Chúng sẽ

qua đẹp. Vấn đề là đám anh em. Chắc đến một nửa số sẽ bị nhổ bật mắt ra
ngoài.

— Tớ vẫn chưa hiểu cậu nghĩ thế nào. – Call nói.

— Vấn đề là tớ vốn không quen được hỏi ý kiến tham khảo, –

Augustus nói. – Tớ thường ngồi ở hiên uống uýt ki vào cái giờ này. Còn về
việc kia thì tớ cứ xuyên qua mà đi. Hoặc thế hoặc xuống mạn bờ biển cho
muỗi nó thịt.

— Cậu tính cuối cùng thì Jake sẽ đến đâu? – Call hỏi.

— Đến một cái lỗ ở dưới đất như tớ với cậu.

— Tớ không hiểu tại sao lại đi hỏi cậu chứ nhỉ?

Họ đi lên một quả đồi nho nhỏ xem đàn gia súc. Mặt trời muộn mằn

chiếu rọi qua đám mây bụi, làm cho bụi trắng hóa thành hồng hồng. Các cao
bồi ở hai bên sườn đã dãn sang ngang để gia súc được rộng chỗ. Các cao bồi
ở đoạn hậu bị đám mây bụi hồng che khuất.

Trong ánh sáng trong veo của buổi chiều tà họ có thể nhìn thấy hết

đoạn đường về Bồ Câu Cô Đơn cùng dòng sông Mexico. Augustus tiếc đã
không buộc vào yên một vò rượu. Tuy Bồ Câu Cô Đơn không phải là một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.