BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 243

Khi gã ngồi lên nhìn quanh ngơ ngác, cô lách ra mặc áo quần và giúp

gã mặc lại quần áo rồi đưa gã tới ngồi tựa vào một thân cây to râm bóng. Cô
nhóm lửa, nghĩ một chút cà phê có thể giúp được gã. Khi đang lấy bình cà
phê trong bọc ra thì cô thấy một người da đen ở bờ đối diện cưỡi ngựa
xuống sông, thúc nó bơi qua. Con ngựa lội lên, rũ lông và người da đen
xuống ngựa.

— Khỏe không, thưa cô, – người da đen hỏi. – Ông Jake ngủ ạ?

— Ông ấy ốm, – Lorena nói.

Người da đen đến ngồi bên Jake, khe khẽ nâng bàn tay gã lên. Jake tỉnh

dậy.

— À, anh bạn Deets, – gã nói. – Bây giờ bọn mình ổn rồi. Lorena này,

Deets sẽ trông nom tất tật cho chúng ta.

— Tôi đang kiếm một chỗ tốt cho gia súc lội qua, – Deets nói, – Đại úy

bảo tôi làm trinh sát tiền trạm. Ông đang sốt quá. Để tôi khều cái gai này ra
cho ông.

— Thà để cậu chặt một bàn tay còn hơn cứ khều khều chọc chọc vào

nó.

— Ồ, không. Ông phải giữ lại chứ. Có thể ông cần bắn một thằng cướp

nào nếu nó định thộp tôi ở đằng sau chứ nhỉ.

Anh lục lọi trong túi yên, lấy ra một cái kim to.

— Tôi phải giữ cái kim theo người, – anh nói với Lorena. – Thỉnh

thoảng vá quần. Đoạn anh hơ nóng cái kim rồi để nó nguội, anh thận trọng
chọc nó vào chỗ sưng tấy ở gốc ngón tay cái Jake. Khi anh bắt đầu, Jake
kêu, nhưng không cưỡng lại.

— Bây giờ ông lại chơi bài được rồi đấy, – Deets nói, giơ chiếc kim

lên. Đầu cái gai nho nhỏ màu vàng dính trên đó.

Jake nom vẻ nhẹ nhõm tuy mặt vẫn còn đỏ bừng vì sốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.