BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 280

Không hiểu sao Roscoe thấy lưu luyến. Mặc dù chuyện trò oang oang,

Louisa không đến nỗi xấu xí, vô duyên. Không phải vì sự bó buộc đi tìm
July, anh sẽ ở lại một hai ngày xem xét lời mời của Louisa.

— Tôi không được rộng cẳng, – anh nói. – Tôi bị bó buộc. Điều khốn

kiếp ở chuyện này là nó lại dính đến July, người bạn duy nhất của tôi ở thị
trấn, chưa kể Joe. Trên đường về tôi có thể ghé qua. Tôi chẳng phải tìm lâu
đâu.

Louisa nhún vai:

— Tùy anh, nhưng đừng chờ tôi xí chỗ sẵn cho anh.

Roscoe không biết nói năng sao. Rõ ràng anh đang chịu một rủi ro đây.

Chị lấy đôi giày da sống của đàn ông ở dưới gầm bàn ra, buộc chúng

vào hai bàn chân trần của mình. Lại lấy chiếc mũ ở cái đinh trên tường
xuống, lùa mái tóc nâu dày rậm của chị vào trong đó.

— Tôi phải đi làm ít việc trại đây.

— Tôi chịu chị bữa ăn tối qua thế nào nhỉ? – Roscoe hỏi.

— Tôi ghét nghĩ đến việc đi tính tiền bánh ngô.

Họ đi ra và Roscoe cuộn cái giường cuốn của mình lại. Anh làm lóng

ngóng đến nỗi Louisa phải bật cười. Một góc của mảnh vải bạt buông xuống
sườn con ngựa.

— Roscoe. Tôi cá là anh chưa đến Texas thì đã mất cái giường này.

— Thế à, tôi có nên dừng lại không nhỉ? – Roscoe hỏi vì hình như chị

đang vui vẻ.

— À, tôi nghĩ thế đấy. Tôi đã dung được người còn kém hơn cả anh cơ,

và chắc là còn dung nữa.

Roscoe thấy Louisa đã buộc lừa vào một gốc cây rồi ầm ầm giục chúng

ra sức kéo. Anh chưa từng gặp một người đàn bà nào kỳ cục như thế này.
Anh vẫy tay nhưng chị không nhìn thấy, rồi anh đi với những tình cảm lẫn
lộn. Có lúc anh cảm thấy khoan khoái nhưng ngay sau đó lại nặng trĩu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.