BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 312

— Ai ăn ếch? – Roscoe nói.

— Chú chỉ ăn đùi nó thôi. Cho cháu con dao của chú.

Cô mau lẹ lột da thỏ đoạn thọc dao vào con ếch, ném nửa trên của nó

xuống suối rồi lấy răng lột da nó ra. Roscoe có một ít dụng cụ nấu nước
trong túi yên, cô lẳng lặng lấy chúng xuống, chẳng chờ anh bảo, rồi nhóm
lửa. Anh ngạc nhiên nhìn đôi chân ếch vẫn nhảy ra khỏi chảo tựa như đang
còn sống vậy.

Cô gái nấu xong, anh ăn chân con ếch và rất thích cái vị của nó. Rồi họ

chia nhau con thỏ, ăn không sót tí gì, ném xương xuống suối. Món lục phủ
ngũ tạng của thỏ và ếch đã làm cho rùa đổ đến như là một cuộc tụ hội.

Sau bữa ăn, Roscoe thấy đầu đỡ choáng váng. Cô gái ngồi cách xa anh,

nhìn đăm đăm xuống suối. Cô nom vẻ đúng là một đứa trẻ.

Vấn đề xử sự ra sao với cô gái đè nặng Roscoe. Lão Sam xem vẻ không

phải người cam chịu mất đi một thứ lão đã coi là tài sản. Ngay trong lúc này
lão có thể là đang lần theo dấu vết hai người.

— Tôi nghĩ lão già chắc sẽ đuổi theo cháu, – Roscoe cảm thấy lo ngại.

— Không đâu. Cháu đã lấy cái chảo to quạng vào đầu gối lão để lão

nằm ít ra là phải mấy ngày.

— Trời đất, tôi nghĩ cháu cũng chẳng vừa đâu. Cháu không có người

nhà ư?

— Chết rồi. Chả còn ai. Rồi Bill lấy cháu.

— Trời đất. Bill là ai?

Một vẻ khổ sở thoáng qua mặt cô gái.

— Bill đưa cháu đến Đồn Worth. Rồi gặp lão Sam ở đó, họ say rượu,

rồi Sam đổi lấy cháu về.

— Tốt hơn là cháu đi một hai ngày, có thể tôi tìm ra cho cháu một nơi

nào đó tốt hơn cái chỗ cháu vừa bỏ đi. Tôi không thích cháu phải trở về đó.

Khi Roscoe bảo cô leo lên ngựa, cô nhìn anh sửng sốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.