BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 310

— Làm sao cô theo được? – Roscoe hỏi. Đây là lần đầu tiên anh thấy

cô, rõ ràng cô xem vẻ chưa quá mười bốn mười lăm.

Cô gái cứ đứng.

— Tôi chưa biết tên cô, – Roscoe cố lịch sự.

— Mẹ gọi cháu là Janey, – cô gái rụt rè. – Cháu bỏ trốn lão Sam.

— Ồ… – Roscoe nói.

— Sáng nay suýt nữa cháu giết lão, – cô gái nói. – Lão xử tệ cháu mà

đằng nào thì cháu cũng không phải là của lão, lão chỉ đưa cho Bill mấy bộ
lông chồn để đổi lấy cháu. Cháu đã lấy cái rìu sắp giết lão thì chú đến, thế
nên cháu bỏ đi với chú.

Giọng cô gái khàn như của một cậu trai, và khi đã hết e thẹn thì cô

cũng chẳng ngại nói.

— Cháu nhìn thấy chú bị ong đốt. Dọc đây có một con suối. Đem bùn

đắp vào các vết vò vẽ cắn thì rất tốt. Hòa bùn với nước bọt đắp vào là khỏi
đau.

Roscoe nghĩ tốt nhất là bàn ngay vào câu chuyện bỏ đi của cô gái.

— Tôi là phó sê ríp. Tôi đang xuống Texas tìm một người, phải đi

nhanh, nhưng lại chỉ có một con ngựa.

Anh ngừng lại, cảm thấy cô gái chắc hiểu được ngụ ý. Thay vì lo lắng

thì trên nét mặt cô lại thoáng hiện lên nụ cười.

— Chú bảo chú đi nhanh à? Chỉ chạy chân thôi mà cháu cũng vượt

được trước chú hai dặm. Cháu trước đã đi bộ từ đây lên San Antonio, cháu
nghĩ cháu đi kịp chú, trừ phi chú cho ngựa phi nước đại.

Roscoe gần như đồng tình với cô. Nếu cô đã đến San Antonio thì cô ắt

biết được lối quay lại đó.

Nhưng anh đâu hề nghĩ tới người dẫn đường lại là một cô gái bỏ trốn.

Lý do khiến anh đi tìm July dính đến một người đàn bà bỏ trốn. Sự tình sẽ ra
sao nếu như anh ló mặt ra lại với một người đàn bà bỏ trốn khác? Dân Đồn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.