BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 326

— Chớ có rồ. Khi cô bảo Jake là cô chờ, thì cha da đỏ này đã ở quanh

đây. Hắn có thể đã quyết định dùng cô làm mồi câu đấy.

— Em không muốn đến cái trại bò ấy. Tất cả đều nhìn vào em.

Augustus đang nhìn đăm đăm vào cái lằn đất mà Vịt Biếc đã khuất đi ở

đó.

— Lẽ ra tôi nên bắn nó rồi. Hoặc nó bắn tôi rồi. Nó là kẻ mà tôi không

ngờ lại gặp phải. Đã nghe nói nó chết. Nghe hàng năm nay rằng nó chết, thế
mà lại là nó. Không hiểu Jake có bảo vệ được cho cô không đây, cho là cậu
ấy có về.

Cô thấy buồn cho Jake vì bạn bè đều ngờ vực tài cán của anh. Anh

không được kính trọng. Chắc Gus nói đúng; cô nên thôi gắn bó với Jake.
Chính Gus mới là người bản lĩnh, điều này thì cô không chút nghi ngờ. Anh
có thể đưa cô đến California. Anh chẳng mấy thích thú trong việc lùa gia súc
này. Anh nói nhiều điều điên rồ nhưng anh không hề thấp kém. Anh hiện
vẫn đang ngồi trên tảng đá lớn, lơ đãng gãi người qua các lỗ thủng ở bộ đồ
lót ướt át.

— Gus, chúng ta có thể đi California, – cô nói. – Em sẽ đi với anh, để

mặc Jake với các cơ may của anh ấy.

Augustus nhìn cô mỉm cười:

— Kìa, tôi được khen ngợi đấy, Lorie. Khen ngợi dữ à.

— Ta đi ngay thôi, – cô nói, thình lình bồn chồn.

— Không đâu, anh bị buộc vào Ogallala mất rồi, cưng ạ.

— Đấy là đâu?

— Ở bang Nebraka.

— Có gì ở đấy? – Lorena hỏi vì cô chưa thấy ai nói đến nơi này.

— Một người đàn bà tên là Clara, – Augustus nói.

Lorena chờ nhưng Gus không nói gì thêm. Cô cũng không muốn hỏi.

Luôn luôn là một cái gì đó, cô nghĩ, một cái gì đó giữ không cho cô đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.