BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 330

là một việc sót lại chưa hoàn thành. Chuyện tội ác của hắn đồn xuống đến
tận Bồ Câu Cô Đơn.

— Cậu thấy hắn? – Call hỏi. Bản thân anh xưa nay chưa thật mắt thấy

Vịt Biếc bao giờ.

— Thấy.

— Có thể không phải. Đứa nào đó nhận là hắn. Đây không phải vùng

hắn.

— Hắn đấy.

— Thế sao cậu không giết hắn đi chứ? Tại sao cậu không đưa cô ấy về

trại? Hắn sẽ băm xác cô ấy ra và cả thằng nhỏ nữa, nếu như hắn quay trở lại.

— Đấy là hai vấn đề. Nó không tự giới thiệu trước và khi tớ biết được

nó là ai thì nó đã sẵn sàng rồi cậu ơi. Lúc đó đứa nào hấp tấp manh động thì
chết. Tớ có thể thịt nó hay ít ra làm nó bị thương nhưng rồi chắc tớ cũng
chẳng thể lành lặn, mà tớ thì lại không thích đi đường dài với một vết
thương.

— Tại sao cậu để cô ấy lại?

— Cô ấy không muốn đến đây và tớ nghĩ nó không lùng cô ấy. Nó lùng

ngựa. Tớ bảo Deets đi dò dấu nó rồi. Có Deets theo gót thì nó không bắt
được Lorie đâu, còn nếu nó vòng lại có ý giở trò với ngựa chúng mình thì
Deets cũng sẽ biết.

— Có thể. Có thể hắn lại phát hiện ra rồi phục đánh Deets. Tớ không

thích mất Deets.

Đứng quanh đó chờ người Ireland nấu bữa tối, Đậu Ve thình lình thấy

ngán ăn. Vịt Biếc nghe giống như tên da đỏ to thù lù ở trong các giấc chiêm
bao của anh, cái đứa luôn luôn sắp đâm anh thì anh thức dậy.

Call thả con Mụ Địa Ngục vào trong đàn ngựa cưỡi rồi trở lại cỗ xe nhà

bếp. Augustus đang ăn miếng bíp tết và đĩa đậu tương.

— Ông đầu bếp mới này là người Mexico à? – Augustus hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.