BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 332

— Lạ nhỉ. Cậu có nghĩ đây là Vịt Biếc không?

— Không rõ, Đại úy.

— Vậy cậu có nghĩ người ấy đi hẳn rồi không? – Call hỏi.

Deets lắc đầu:

— Không nghĩ thế Đại úy. Tốt nhất hãy trông coi ngựa.

— Tớ tưởng ít ra cũng được một đêm yên lành.

— Trăng sắp cữ đầy mà, – Deets nói. – Ta có thể phát hiện ra nếu hắn

quấy.

Họ cùng ngồi xem trăng lên. Chẳng mấy chốc trăng đã rải một làn ánh

sáng nhợt nhạt và lạnh lên vùng đất cắm trại. Con bò đực Texas bắt đầu cất
tiếng rống. Trong bầu không khí im ắng, tiếng rống của nó vang qua lòng
thung lũng nhỏ, vọng vào những bờ đá vôi phía tây.

— Tốt, ăn cái gì đi, – Call bảo Deets. – Tớ đến các bờ đá vôi kia.

Chẳng biết hắn có đồng bọn hay không. Cậu đi tuần giữa trại đây với trại
Jake để nếu hắn đến bắt cô gái thì có thể giúp được. Phải cẩn thận.

Anh phi ngựa đến các bờ đá vôi, cách đó khoảng gần một dặm, chọn lối

lên đỉnh rồi rải giường cuốn ở rìa bờ đá. Trong đêm trăng sáng vằng vặc anh
có thể nhìn rõ đàn gia súc ngủ, nhìn thấy ánh lửa trại như cái bấc đèn cháy,
thỉnh thoảng lại bị che lấp bởi một người nào đó dắt ngựa ngang qua.

Đằng sau anh, con ngựa cái bồn chồn đá chân vào đất một lúc tựa như

khó chịu rồi bắt đầu gặm cỏ.

Call lấy súng trường ra lau chùi, tuy nó vẫn đâu vào đấy. Gus đã làm

rầy lòng anh khi nhắc đến Maggie, cái kỷ niệm chua chát nhất đời anh. Cô
đã chết ở Bồ Câu Cô Đơn cách đây mười năm nhưng kỷ niệm vẫn chưa mất
đi vị xót xa của nỗi đau đớn, vì điều xảy ra với cô là không cần thiết và
không thể nào sửa chữa được. Anh đã mắc lỗi lầm trong chiến đấu, đưa
thuộc cấp vào chỗ chết nhưng đầu óc anh không lởn vởn với các lỗi lầm đó;
ít ra thì trận đánh là cần thiết, cũng như cái chết của người lính.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.