BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 331

Call gật:

— Tớ không thích phái thằng nhỏ đến ngồi với một cô điếm.

— Nó trẻ và ngây thơ ấy mà, – Augustus nói. – Vì thế tớ mới nhót nó

đến đây. Đưa một cha lớn tuổi đầu bò đầu bướu nào đến, Jake mà về là bắn
nhau được chứ chơi à. Tớ nghĩ cậu ấy sẽ không bắn Newt.

— Tớ lại chẳng dám cả quyết cái việc rằng Jake có về hay không nữa

cơ, – Call nói. – Cô gái ấy lẽ ra nên ở lại Bồ Câu Cô Đơn.

— Nếu cậu là một cô gái, với cuộc đời trước mặt thì cậu có muốn an cư

lạc nghiệp tại cái Bồ Câu Cô Đơn kia không? – Augustus hỏi, – Maggie là
như thế đấy và cậu xem cô ấy thọ được bao nhiêu lâu.

— Ở chỗ nào mà cô ấy chẳng chết được, – Call nói. – Tớ sẽ chết, cả

cậu nữa, ở một chỗ không thể nào bằng Bồ Câu Cô Đơn.

— Tớ không nói chuyện chết mà nói chuyện sống. Cậu chết ở đâu, cái

đó không quan trọng bằng cậu sống ở đâu.

Call đi lấy con ngựa cưỡi đêm của mình. Lơ đãng, anh lại bắt lấy con

Mụ Địa Ngục, tuy vừa thả rông nó. Call đặt yên lên rồi cưỡi nó quanh đàn
gia súc xem tất cả có yên ổn không. Gia súc im ắng, phần đông đã ngủ.
Nelson Kim Sào thường xuyên ngái ngủ đang lim dim gà gật trên mình
ngựa.

Trong ánh sáng đang nhòa tắt. Call nhìn thấy một người cưỡi ngựa tới.

Đó là Deets, anh cảm thấy khỏe người lên. Hình như càng ngày Deets càng
là người duy nhất trong anh em mà thỉnh thoảng anh còn nghe được đôi ba
lời dễ chịu. Gus thì lời nào cũng quay sang thành tranh cãi. Những người
khác cũng dễ trò chuyện nhưng họ không hiểu mấy.

Call chờ, thấp thỏm muốn biết Vịt Biếc đi đâu và có thật là hắn không.

— Tin gì không? – Anh hỏi.

— Tôi lạc mất dấu hắn. Hắn đi khoảng mười dặm xuống Đông Nam.

Rồi tôi mất dấu hắn. Hắn vào một con suối và không trở ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.