BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 339

— Tôi nghĩ sẽ bảo với ông ấy là cô nói cô yên ổn, cảm thấy thất vọng,

– Newt nói.

— Anh bao nhiêu tuổi? – Thình lình Lorena hỏi, và anh hết sức ngạc

nhiên.

— Tôi mười bảy, – anh nói. – Tôi biết Jake từ lúc còn bé tẹo.

— Được, anh về luôn đi thôi. Tôi không cần trông nom đâu.

Giọng cô đã bớt gay gắt, nhưng cũng không làm cho Newt dễ dàng

quay về hơn. Anh có thể nhìn rõ cô trong đêm sáng trăng. Cô ngồi co hai
đầu gối lại.

— Thôi được, vậy thì chào từ biệt, – anh nói. Lorena không trả lời. Anh

quay về, cảm thấy bị một thất bại thảm hại hơn mọi thất bại anh từng có.

Rồi anh chợt nảy ra ý lừa cô. Anh có thể theo dõi mà cô không hay

biết. Như vậy sẽ làm vừa ý cả hai người.

Đi khoảng nửa dặm thì Newt dừng lại và xuống ngựa. Kế hoạch mới

mẻ của anh đòi phải rời con Chuột Nhắt, bởi nếu anh lén trở lại trên lưng nó
thì con ngựa cái của Lorena sẽ hí lên ngay. Anh sẽ phải buộc nó lại rồi đi
chân tới, vi phạm quy tắc hàng đầu của nghề cao bồi. Bạn không được chia
tay với con ngựa của bạn. Newt cho rằng quy tắc này chắc có liên quan đến
người da đỏ: bạn rõ ràng sẽ toi đời nếu da đỏ dớ được bạn chân không.

Nhưng đây là một đêm đẹp, yên bình, trăng mọc cao thì Newt mới

quyết định phạm sai lầm này. Lorena có thể đã ngủ, trời đất yên bình như thế
này mà. Anh dừng lại ở một lùm cây sồi thưa, cách trại Lorena chừng trăm
mét, rút súng ra. Chỉ cầm súng trong tay cũng làm cho anh cảm thấy sẵn
sàng hành động.

Nghỉ lưng vào gốc cây, Newt để mình phiêu diêu trong những mơ

màng quen thuộc, theo đó, với tư cách cao bồi, anh ngày càng giỏi hơn lên,
cho đến khi Đại úy phải thừa nhận Newt là một cao bồi thượng thặng. Tài
nghệ của anh cũng được cả Lorena biết đến. Anh không mơ màng thấy rõ là
hai người lấy nhau nhưng cô có mời anh xuống ngựa chuyện trò.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.