BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 343

— Anh bạn trẻ hãy xuống đi bộ với tôi, – Po Campo nói. – Ta sẽ nhìn

thấy nhiều cái hay hay nếu như ta mở mắt to ra. Anh còn có thể giúp tôi nhặt
vài những thứ để ăn điểm tâm đấy.

Newt tụt khỏi ngựa, không hiểu vì sao, hay là để hoãn lại được ít phút

việc giải thích lý do đánh mất ngựa?

— Tôi đi bộ với ông ấy về, – anh bảo Đậu Ve.

Newt ngạc nhiên thấy Po Campo đặt một tay lên vai mình. Anh gần

như dừng lại vì hiếm khi ai đó chạm vào người anh với vẻ bạn bè thân mật.
Nếu anh bị đụng vào người thì thường là trong keo vật với một đứa trong
anh em nhà Rainey.

— Tôi thích đi thong thả, – Po Campo nói. – Đi nhanh quá thì có thể để

mất mất một cái gì.

— Quanh đây chẳng có cái gì để mà mất, – Newt nói. – Toàn là cỏ.

— Cỏ hay chứ, – ông già nói. – Cỏ giống như tấm chăn khoác của tôi,

có điều nó thì che cho đất. Nó che mọi cái và rồi đến một ngày nó che tôi.

Tuy ông già nói giọng vui vẻ nhưng lại làm Newt buồn. Anh nhớ đến

Sean O’Brien. Anh thầm hỏi cỏ liệu đã phủ kín Sean chưa.

— Các anh có bao nhiêu người? – Po Campo hỏi.

Newt cố đếm nhẩm nhưng óc anh mệt và anh biết là mình đếm sót.

— Các anh có mật đường không? – Po Campo hỏi.

— Có một thùng trên xe hàng nhưng chúng tôi không quen dùng, chắc

là để dành đến Noel.

— Có lẽ tối nay rán một ít châu chấu, – Po Campo nói. – Ngon đấy,

nếu ta rán già rồi nhúng vào mật đường.

Newt bật cười. Po Campo rõ ràng là người hay pha trò.

— Tên con lừa của ông là gì? – Anh hỏi, sau trận cười anh thấy tỉnh táo

lên.

— Tôi đặt cho nó tên em gái tôi, Mary. Em gái tôi cũng chậm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.