BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 359

lại đi suốt ngày qua vùng đất trống trải, không nhìn thấy một người cưỡi
ngựa, một thị trấn, thậm chí cả một con vật nào.

Vịt Biếc chẳng để ý mấy đến cô. Hắn ít khi ngoái đầu lại. Khi dừng

chân, hắn cởi trói cho cô, khi lên ngựa lại trói. Một lần uống ở một con suối
chỉ là dòng nước cạn, bàn tay cô chống xuống bị trượt, mũi cô dính bùn.
Cảnh này hình như làm cho tên cướp vui vui một tí.

— Khỉ John sẽ thích cái tóc vàng của mày. Thấy mái tóc này khéo nó

cười mày đấy.

Sau đó, lúc trói cô, hắn lại nhắc đến tóc cô lần nữa.

Hắn vươn tay ra lờ lững lùa ngón tay vào tóc cô.

— Tao mong cái thằng Cảnh vệ già khốn kiếp ấy hộc tốc đuổi theo. Nó

nợ tao một tí.

— Gus? – Cô nói. – Không đuổi đâu. Tôi không là của anh ấy.

— Nó đến đấy, – Vịt Biếc nói. – Tao không biết là vì mày hay vì tao

nhưng nó đang đến đấy. Tao nên moi ruột mày ra và để mày lại đây cho nó
đến chôn đi những gì mà loài ó buzzard và sâu bọ không xơi hết.

Lorena không nhìn hắn, sợ nhìn thì hắn sẽ làm ngay như thế.

— Có điều tao đã hứa với bọn ranh là sẽ mang cho chúng một con đàn

bà mất rồi. Chúng không nghĩ tao lại đem về một đứa như mày đâu. Thấy
mày là chúng sẽ cho tao hết tiền nong và lông thú của chúng mất thôi.

Hôm ấy con ngựa cái của cô quỵ. Ngày nó càng loạng choạng vì mệt.

Giữa cơn nóng buổi chiều nó dừng lại và đứng, đầu thõng xuống.

Vịt Biếc cởi trói cho Lorena và đặt cô lên con ngựa thồ. Họ bỏ con

ngựa cái lại. Con ngựa thồ chịu được cô một ngày rồi dừng lại, lúc đó Vịt
Biếc bảo cô leo lên lưng con ngựa hồng to lớn, ngồi sau hắn.

Ngồi ngay sau, cô để ý thấy một cái cô chưa thấy trước đó: một chuỗi

những đốt xương trắng đeo quanh cổ hắn. Nhìn kỹ hơn cô mới biết đó là
những đốt ngón tay – ngón tay người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.