BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 361

thì hắn ghìm cương lại. Bên kia sông Lorena thấy có bốn người cưỡi ngựa
đang quan sát họ.

Khi họ lên khỏi sông, bốn người kia quất ngựa phi vội đến. Một trong

đám cầm ngọn giáo có những mớ tóc buộc lủng lẳng ở đầu. Lorena chưa
nhìn thấy bộ da đầu nào nhưng cô tin chắc những mớ tóc này là tóc người.
Phần đông chúng cũ kỹ, bẩn nhưng một mớ, một mảng tóc đen nhánh hãy
còn cứng queo những máu. Tất cả đám họ đều là da đỏ, mang đầy vũ khí.

Người dẫn đầu, cầm cái giáo với bộ sưu tập da đầu, có khuôn mặt nanh

ác và một bộ ria cá trê. Tựa như hai túm lông mọc từ hai mép hắn vểnh ra.
Cô chỉ liếc vội một lần rồi quay mặt đi vì chúng đều nhìn vào cô và cái nhìn
đều không hay ho gì. Cô nghe thấy người cầm đầu nói với Vịt Biếc rồi thấy
ngựa của chúng quây áp lấy quanh mình. Nhiều bàn tay vươn ra sờ mó, kéo
giật tóc cô. Cô ngửi thấy, cảm thấy chúng, nhưng cô không nhìn lên. Cô
không muốn trông thấy chúng. Mùi hôi hám nồng nặc của chúng cũng đủ
làm cho cô suýt nôn ọe. Một đứa trong bọn, thích món tóc cô, đã co kéo
khiến đầu cô đau buốt lên, rồi nó bật ra một tiếng cười nhát gừng kỳ quặc.

Ermoke, tên cầm đầu, đứa có hai túm ria ở hai bên rìa mép nắm lấy

hàm thiếc ngựa của cô và từ lúc đó dắt cô đi. Ba đứa kia cưỡi ngựa đi sau.

Thấy cảnh này, Vịt Biếc cười phá:

— Tao tính bọn này không để cho mày có cơ may trốn thoát đâu. Đàn

bà con gái quá hiếm ở vùng này mà.

Lorena bắt đầu mong có cách nào chết đi cho rảnh. Nếu có, cô sẵn sàng

chết ngay. Nhưng cô bị trói mất rồi.

Chúng đi cho tới lúc mặt trời lặn và đằng tây ráng chiều đỏ rực lên nền

trời. Lúc đó Vịt Biếc kìm cương lại và nhanh chóng bỏ yên ra khỏi mình
ngựa.

— Được rồi, Ermoke, – hắn nói, làm đi, – nếm xem nào. Ta sẽ dừng lại

đây cho tới lúc trăng lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.