BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 430

hướng cũng có thể bị lạc bởi vì quá ít đặc điểm địa hình. Nước luôn luôn là
hú họa.

— Tôi nhớ Gus, – Đậu Ve nói. – Tôi mong nghe ông nói chuyện. Tai

tôi rỗng tuếch rồi.

Call phải nhận mình cũng nhớ nốt, và lo. Càng ngày Call càng cảm

thấy vắng Gus, tuy may mắn sao họ đang qua những ngày bình yên – gia súc
đi đường khá mệt, không gây ra rắc rối. Phần lớn anh em cũng ít cáu kỉnh
hay cãi cọ nhau. Thời tiết thì lý tưởng, nước nhiều, cỏ xuân non mơn mởn.

Một ý nghĩ dằn vặt Call là anh đã để Gus một mình ra đi làm cái việc

quá lớn với mình Gus – một việc mà cả hai cùng làm mới phải. Hàng ngày,
trong khi đi đường, anh thường nhìn về phía tây bắc hy vọng thấy Gus về.
Dần dà anh càng hay nghĩ là Gus đã chết. Người ta đơn giản biến mất trong
vùng Llano để rồi chết gục tại đâu đó chẳng mồ chẳng mả, cuối cùng, những
mảnh xương tàn bị thú vật tha nhặt đi.

Ý nghĩ Gus đã chết đè nặng lên Call. Anh bị ám ảnh hoài rằng Gus có

thể sẽ không về nữa. Anh nhìn đàn gia súc trải dài trên đồng cỏ, cảm thấy tất
cả đều chẳng đáng gì hết, đều có chút gì đó dớ dẩn. Có ngày anh gần như
thấy muốn thả cho gia súc sổng đi và trả lương cho những người chăn dắt rồi
giải tán họ. Anh có thể lấy Đậu Ve và Deets, và có lẽ cả thằng nhỏ, đi tìm
Gus cho tới khi nào thấy.

Đám anh em ở Đồn Worth về còn đầy hơi men và đã khuây khỏa. Đầu

Jasper muốn vỡ ra đến độ không còn ngồi nổi trên mình ngựa. Anh xuống đi
bộ hai dặm cuối, thỉnh thoảng dừng lại nôn oẹ. Anh đã nhờ anh em nán chờ
– ở cảnh anh lúc này dễ bị đánh cướp, anh bảo họ như vậy – nhưng các bạn
đồng hành đều dửng dưng với số phận anh. Đầu họ cũng đủ nhức ghê gớm
rồi.

— Cậu đi tới nước Tàu tớ cũng mặc, – Kim Sào nói, diễn đạt cái ý

chung của đoàn. Họ tiếp tục cưỡi ngựa đi để Jasper lê lết được đến đâu hay
đến đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.