BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 434

người Ireland hát đến hàng giờ và một vài anh em cao bồi hòa theo – họ đã
dần dà học được một ít bài hát Ireland.

Đôi khi Po Campo hát bằng tiếng Tây Ban Nha. Ông có cái giọng trầm,

khàn khàn luôn có vẻ như sắp bị tắt ngấm vì hết hơi. Các bài hát khuấy động
một vài người, chúng buồn quá.

— Po, ông là người vui tính sao lại hay hát về cái chết thế? – Soupy

hỏi. Po có một cái lục lạc nho nhỏ làm bằng quả bầu, ông lắc nó khi ông hát.
Cái lục lạc cộng với cái giọng khàn khàn của ông đã có một hiệu quả kỳ lạ.
Âm thanh này có thể làm cho tóc gáy Đậu Ve dựng lên.

— Đúng đấy, Po. Vì là một người vui, ông mới hát những bài buồn, –

một lần Đậu Ve nhận xét trong khi ông già lắc lắc cái lục lạc.

— Tôi không hát về bản thân, – Po nói. – Tôi hát về cuộc đời. Tôi vui

nhưng cuộc đời nó lại buồn. Các bài hát không thuộc về tôi.

— Được, vậy ông hát chúng thì chúng thuộc về ai? – Đậu Ve hỏi.

— Về những ai nghe chúng, – Po nói. Ông đã cho Deets một bức tượng

đàn bà ông tạc. Deets hãnh diện lắm, anh cất nó bên mình, trong túi quần da.

— Đừng cho tôi bài hát nào hết đấy, – Đậu Ve nói. – Chúng buồn quá

thể. Tôi sẽ nằm mê dữ.

— Nếu anh nghe chúng thì chúng thuộc về anh, – Po nói. Khó nhìn

thấy mắt ông. Chúng đã sâu hoắm mà ông lại ít khi cất chiếc mũ rộng vành
ra khỏi đầu.

— Tôi mong ta có một cái đàn, – Kim Sào nói. – Nếu có đàn vĩ cầm ta

có thể nhảy được.

— Nhảy với ai? – Bert hỏi. – Tớ chẳng thấy người đàn bà nào.

— Nhảy với chúng mình, – Kim Sào nói.

Nhưng họ không có đàn vĩ cầm. Chỉ Po Campo lắc cái lục lạc và người

Ireland hát về đàn bà mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.