BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 483

— Chúng mình chỉ có năm người, – Eddie vạch rõ. – Lùa gia súc phải

cần nhiều hơn.

— Tao nhớ cái lần chúng mình cố lùa một đàn đi, – Roy nói. – Da đỏ

xua chạy mất một nửa, còn ta thì suýt nữa trôi sông hết. Tại sao lại đi thử
nữa làm gì?

— Mày không nghe kế hoạch thì mày hãy câm đi, – Dan nói, thoáng

chút giận dữ. – Lần đầu làm hỏng là vì ta làm thật thà. Tao đã bị kiệt quệ vì
thật thà rồi. Ở cái nước này, thằng nào lo phận thằng ấy và tao thích như thế.
Không có luật pháp đâu, mà có thì phần lớn là bỏ qua được.

— Tôi chỉ thích cướp nhà băng, – út Eddie nói. – Như thế có tiền ngay.

Chẳng phải bán chác gì.

— Đúng, mày là đồ lười mà, Ed, – Dan nói, nhìn thằng em tựa hồ đang

nổi điên lên, có thể bắn chết nó ngay được. Đúng vậy, hình như anh em nhà
này đang sống bên bờ một cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn.

— Các cậu biết gì về thằng Vịt Biếc không? – Jake hỏi, cốt để đổi

chuyện đi.

— Chúng tớ biết là mặc kệ nó, – Dan nói. – Môi Ếch không thích nó.

— Tại sao?

— Ăn cắp ngựa tao, – Môi Ếch đáp, không nói rõ thêm. Chúng đang

chuyền nhau chai uýt ki. Rượu chẳng mùi gì với chúng trừ Eddie, mắt hắn
đỏ ngầu lên và loạng choạng sau năm sáu lượt uống.

Jake uống thỏa vì gã đang cảm thấy lòng không yên. Gã không có ý

đánh bạn với đám dữ dằn này và nay đã sa phải thì lo lắng, bởi thấy được là
không dễ dàng gì thoát khỏi chúng. Để làm việc này đòi hỏi phải hết sức
thận trọng, chờ khi đến những thị trấn của bang Kansas. Với đám đông ở
chung quanh, gã có thể lỉnh đi.

Hôm sau chúng dừng lại cửa hàng Doan ở trên bờ Sông Hồng để mua

uýt ki và xem đường. Một đoàn người tìm đất định cư – bốn cỗ xe hàng – đỗ
ở cửa hàng mua lương thực. Họ là những chủ trại, rời bang Missouri đi thử

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.