BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 495

phía Nam. Hắn lên một lằn đất nhìn bằng ống nhòm rồi quay lại. Thấy nét
mặt tươi tỉnh của hắn, Jake mất hết cảm giác đã tới vận may.

— Lão già Wilbarger, – Dan nói.

— Kìa, tớ có nghe nói đến ông ta, – Jake nói. – Nhưng chưa gặp mặt.

— Tớ thì đã, – Dan nói. – Đã có dạo tớ chăn bò cho lão. Tớ chẳng thấy

lý do gì mà không cướp. Tớ không thích lão.

Hắn cho ngựa đi nước kiệu về hướng Tây Nam. Hai thằng em theo sau.

Jake ngồi lại một lát, nghĩ chúng quên gã, nhưng lại thấy Môi Ếch nhìn.

— Đi không? – Hắn hỏi. Lần đầu tiên hắn trực tiếp nói với gã. Và cứ

nhìn gã, không cau có, không cười cợt. Cái nhìn hỗn hào rõ rệt quá khiến
Jake đã nghĩ tới một vụ đấu súng. Bắn cho mất cái nhìn ấy ở mặt nó đi.
Nhưng thay vì thế gã lại khẽ thúc ngựa theo anh em Suggs.

Dan xem vẻ không vội.

— Cướp ban đêm hay hơn ban ngày. Ta có thể đổ vấy cho da đỏ.

— Mẹ kiếp, tớ tưởng đến đây để cướp nhà băng với lại điều hành bọn

định cư chứ sao lại đi cướp ngựa, – Jake nói. – Cướp ngựa không là kiểu
làm ăn của tớ.

— Cậu còn trẻ, cậu sẽ học được cách này, – Dan nói. – Nếu không học

được thì chúng tớ để mặc cho cậu nằm chết ở đây. Tớ không chịu được
thằng bàn lùi.

Jake biết là đã sa tròng. Nhưng một mình gã không đấu nổi bốn đứa.

Sắp tối chúng lên đường. Như thường lệ Môi Ếch giữ đoạn hậu.

— Dan vẻ đang máu đây, – út Eddie nói – Nó muốn giết lão già chứ

không phải cướp ngựa nghẽo gì đâu.

Chẳng mấy chốc chúng đã tìm ra dấu vết của Wilbarger. Nó dẫn về phía

tây bắc, lên Arkansas, rất dễ dò theo ngay cả trong ánh chiều chập choạng.
Chúng qua sông dưới ánh trăng rồi Dan kìm cương ngựa lại.

— Đi, tìm chúng đi, Ếch. – Hắn nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.