BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 502

— Thiết thực, cậu ấy muốn đuổi gấp bọn kia, có vẻ là chúng tôi sẽ lấy

được các con ngựa của ông lại đây. Nếu được thì lần này sẽ gửi chúng cho
ai?

— Mẹ kiếp, bán đi, – ông nói, giọng run run. – Cuối cùng tôi đã “tử ư

nghệ xua bò”. Gửi tiền cho anh tôi, John Wilbarger, Năm mươi Broadway,
New York
. Giữ lấy cái lều. – Ông lại ho. – Tiểu thư nhút nhát sao?

— Khá hơn rồi, – Gus đáp.

— Tôi mong ta chóng gặp nhau, McCrae. Tôi thích ông chuyện.

Một giờ sau, Wilbarger vẫn thở. Gus đi ra một lúc và khi trở lại thì ông

đã lăn ra ngoài chăn, và chết. Anh bối rối không tìm ra được cái gì để đánh
dấu mộ.

— Tôi có cách, – Deets nói. Anh lên ngựa phóng đi rồi quay lại với

một cái sọ trâu rừng.

— Còn hơn là không gì cả, – Gus nói và đặt lên trên nấm đất.

Deets đưa khẩu súng trường của Wilbarger cho Newt.

— Cho cậu!

— Buồn à? – Gus hỏi. – Ông ấy có óc hài hước. Biết trên mồ mình có

cái sọ trâu rừng ông ấy phải cười phá lên mất. Có lẽ là người duy nhất học ở
đại học Yale mà chôn bên dưới một cái sọ trâu rừng. Nhưng thôi, chúng ta
phần lớn đều là đi trên xương cốt thôi mà. Nghĩ đến tất cả trâu rừng đã chết
trên các bình nguyên này mà xem. Rồi đến da đỏ đã từng ở đây mãi mãi;
xương của họ ở sâu dưới đất đây. Tớ nghe nói ở vùng Đất Cũ không sao đào
nổi được hai mét mà lại không gặp đầu lâu, xương cốt và mọi thứ. Từ ban
đầu con người đã sống ở đây và xương cốt con người đã chất đầy mặt đất.
Nghĩ đến tất cả những thân xác nằm dưới đất này thật là thú vị. Đều là bạn
bè, chẳng có gì mà lại phải sợ xuống đó.

Chính cái ý nghĩ lạ lùng này – dưới anh, dưới lớp cỏ mượt kia là hàng

triệu con người – đã khiến cho Newt hết căng thẳng. Suốt đêm, đi cạnh Gus,
anh nghĩ đến điều này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.