BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 507

Cú này làm Call choáng. Anh ngỡ Jake và bọn anh đi mỗi bên một ngả

cho đến cuối đời, Jake có thể đánh bạc, chơi điếm, chẳng ai chờ gì tốt hơn ở
gã nhưng cũng chẳng ai ngờ gã lại xấu đi hơn. Jake không có tướng làm giặc
nhưng đây lại chính là dấu vết của gã.

— Khôn ra thì cậu ấy cứ ở với Lorie, – Gus nói. – Cô ấy có thể làm rầy

cậu ta nhưng nhất định không để cho cậu ta đi đến nước này.

— Là tại cái bệnh lười khốn kiếp ấy thôi, – Call nói. – Cậu ấy sống vật

vờ ấy mà, gió chiều nào ngả theo chiều ấy.

Anh sờ con ngựa cái và nó cất bước.

Đi cạnh Đậu Ve, Newt hỏi:

— Anh có nghĩ là Jake không?

— Tớ nghĩ là đúng đấy. Deets xem dấu giỏi hơn cả tớ đọc báo cơ, –

Đậu Ve nói. – Chính tay chúng mình lại treo cổ Jake lên thì tội thật.

— Chúng mình không làm thế được, – Newt hỏi.

Đậu Ve nhìn anh, vẻ không vui:

— Cậu mà ăn cắp một con ngựa Đại úy cũng treo cổ cậu lên và Gus

cũng treo.

Ít giờ sau, họ đi đến chỗ hai người định cư chết, vẫn lủng lẳng trên cây,

những mảnh quần áo cháy lòng thòng trên người họ. Một con sói đồng cỏ
đang gặm chân một người, toan giật xuống. Newt lại buồn nôn nhưng chẳng
còn gì trong bụng. Cảnh hai người chết treo và cháy đen này nom còn ghê
rợn hơn những thân người tả tơi vì ó rỉa sáng nay. Họ cắt dây đặt hai người
xuống rồi chôn chung vào một mộ.

— Mẹ kiếp, ở đây làm nghề đào mả khéo giàu to, – Gus nói. – Đậu Ve,

cậu nên mua lấy một cái thuổng lớn mà hành nghề này đi.

Deets vẫn đi lên trước thám thính. Họ gặp lại anh sau mấy giờ. Mặt anh

buồn bã.

— Chúng gần đây. Nghỉ lại ở một cái lạch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.