BỒ CÂU KHÔNG ĐƯA THƯ - Trang 38

- Nhà thơ của lớp mình.

- A, Phán củi! - Cúc Hương reo lên.

Thục lườm bạn:

- Người ta có tên họ đàng hoàng mày không kêu, cứ "Phán củi, Phán củi"

hoài!

- Cả lớp đều kêu nó là Phán củi chứ đâu phải mình tao!

Xuyến đập hai tay vào nhau: - Con Cúc Hương nói vậy không được!

Trước đây mày muốn kêu nó là Phán củi hay phủi cán gì cũng được, nhưng

kể từ giờ phút này trở đi, mình sắp sửa nhờ vả nó, mình phải kêu nó là nhà

thơ Lê Huy Phán đàng hoàng.

Lý do Xuyến đưa ra chính đáng đến mức Cúc Hương đành phải đồng ý.

Nó chỉ hậm hực lẩm bẩm:

- Nhờ xong vụ này, tao sẽ lại kêu nó bằng Phán củi cũng không muộn!

Nghe Cúc Hương nhấm nhẳng hăm he, Thục cố lắm mới không phì cười.

Nó sợ cười phá lên, Cúc Hương sẽ nổi cáu gán ghép bậy bạ.

Phán học chung với bọn Thục từ năm lớp mười. Hai năm trước, Phán học

trung bình, không có gì nổi bật. Tự nhiên năm nay Phán học khá hẳn lên, đặc

biệt là môn toán. Trước đây, Cúc Hương luôn luôn dẫn đầu lớp về môn này.

Nhưng kể từ đầu năm nay, chức vô địch của Cúc Hương buộc phải chia đôi.

Gần đây, Phán lại mắc cái tật sính làm thơ. Thoạt đầu, khi bắt gặp những bài

thơ tẩy xóa chi chít trong tập Phán, bạn bè không ngớt lời chọc ghẹo. Nhưng

từ khi Phán đăng được một hai bài trên báo Mực Tím và Áo Trắng thì đám

bạn độc miệng trước đây lại bắt đầu nhìn Phán bằng ánh mắt nể nang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.