BỐ CON CÁ GAI - Trang 104

“... Chẳng phải luật sư nói rằng nó đã được chữa khỏi hoàn toàn rồi

hay sao?”

Anh biết phải kể về quá trình chiến đấu với bệnh tật của đứa trẻ

trong suốt hai năm qua từ đâu, bằng cách nào, và như thế nào đây, liệu
có thể kể hết ra được không? Nếu anh kể về chuỗi ngày sống trong
tiếc nuối, nước mắt và tuyệt vọng thì người vợ có thể hiểu được
không? Mà cho dù có hiểu đi chăng nữa, thì đúng như lời cô nói, liệu
giờ có còn ý nghĩa gì nữa không?

Sau khi cho người vợ biết bệnh viện và phòng bệnh nơi đứa trẻ

đang điều trị, anh nói thêm:

“Nếu em có ý định đến gặp con thì chỉ còn ba ngày thôi. Vì sau ba

ngày nữa con sẽ xuất viện.”

“Anh nói là ốm nặng mà lại xuất viện? Tôi thật không hiểu những

lời anh đâu mới là sự thật.”

Sự thật? Đột nhiên anh nhớ đứa trẻ đến đau nhói trong tim. Biết đâu

đứa trẻ đang khóc một mình. Nếu nói đâu là sự thật vào lúc này thì chỉ
có điều đó là thật mà thôi.

Đợt điều trị đã kết thúc cách đây năm ngày. Cuộc điều trị ấy vẫn

diễn ra trong khi chẳng còn tia hy vọng nào nữa. Sau khi không có khả
năng thực hiện việc cấy ghép tủy thì tất cả cố gắng chỉ nhằm giảm chỉ
số bạch huyết cầu thôi. Đứa trẻ đang gắng chống đỡ lấy cơ thể đã gần
như tan nát bằng việc dùng thuốc kháng ung thư.

Anh phải mau về thôi. Nếu ở đây thêm một lúc nữa thì chắc anh sẽ

phải hối hận mất. Anh nói về gói quần áo của người vợ đang để trên
chiếc xe Grace như là để chào tạm biệt lần cuối, người vợ lập tức trả
lời:

“Buồn cười thật! Đến giờ mà anh vẫn còn giữ cơ à. Anh vứt đi ngay

đi.”

“Vậy thì thế đi. Bỏ đi cũng không có gì khó khăn cả.”
Anh bắt tay Park In Seok. Nhưng việc thản nhiên bắt tay với người

vợ giờ đã thuộc về kẻ khác thật không phải là việc anh có thể làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.