BỐ CON CÁ GAI - Trang 102

“Chẳng lẽ xuất hiện trước mặt tôi mà ăn mặc cho gọn gàng, chỉnh tề

một chút thì anh sẽ phát bệnh hay sao?”

“Ý em là sao?”
“Anh già cỗi đến thế sao? Hay anh mới đi đâu tránh nắng về? Hay

là anh có ý đồ gì mà lại cố tình xuất hiện trước mặt tôi với bộ dạng
như vậy?”

Anh không nhớ hình ảnh của mình ba năm trước đây như thế nào.

Nhưng dẫu sao nhìn vào gương anh cũng thấy mình đã có tóc bạc,
khuôn mặt cũng đầy vẻ mệt mỏi. Dù đã tắm rửa và cắt tóc thì có vẻ
trong con mắt của người vợ trông anh vẫn chẳng khá khẩm hơn chút
nào.

Người đàn ông đứng bên cạnh người vợ thì thầm vào tai cô. Người

vợ gật đầu rồi nói với anh:

“Có lẽ hai người nên chào nhau một chút. Đây là chồng tôi.”
Nói rồi người vợ đưa tay chỉ về người đàn ông. Không biết người

vợ sẽ giới thiệu anh là gì đây? Hồi hộp một cách ngớ ngẩn, anh nuốt
nước bọt khô khốc. Người vợ nhìn sang người đàn ông, anh ta liền đưa
tay ra bắt tay anh không chút ngập ngừng.

“Tôi là Park In Seok.”
“Tôi là Jeong Ho Yeon.”
“Thỉnh thoảng tôi cũng nghe chuyện về anh Jeong.”
Ra vậy. Park In Seok, người thầy và cũng là họa sĩ mà người vợ

kính trọng nhất. Nhưng sau cái đêm người vợ nói mình đã có người
khác thì anh không nghe gì thêm về người này nữa. Mãi về sau, khi
người vợ sang Pháp anh mới biết được rằng từ mối quan hệ thầy trò,
họ đã trở thành tình nhân, rồi cuối cùng là vợ chồng.

“Nghe nói anh là nhà thơ?”
Park In Seok khẽ mỉm cười hỏi. Ngay tức khắc anh vội vàng đính

chính mình chỉ từng làm thơ thôi. Nhưng đúng là lời nói vô nghĩa. Vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.