BỐ CON CÁ GAI - Trang 118

7

S

au khi đẩy hàng ghế thứ ba ra phía sau, bố đặt cái bếp ga du lịch

và đám xoong nồi gọn gàng lên sàn xe mà lúc này đã rộng ra đáng kể.

Bố đang làm món cơm cà ri. Trong lúc bố gọt khoai tây, thái hành

tây, rồi thái thịt thành từng miếng nhỏ... những giọt mồ hôi lấm tấm
rịn đầy trên trán.

Theo lời bố thì chiếc xe của chúng tôi giờ đây đã trở thành nhà

hàng. Và sau này nếu mở hết những chiếc ghế ra thì sẽ thành giường
nằm. Bố nói một cách đầy tự hào và cứ xem tôi như trẻ con, nhưng mà
tôi biết chứ, không phải cứ xe to đã là tốt đâu.

Xe của chúng tôi là một chiếc xe cà tàng. Bất cứ chiếc ô tô nào cũng

đều vượt lên trước xe của chúng tôi. Nhất là mỗi khi leo lên đồi dốc
ấy, một bên hông xe chỉ chực rớt lại phía sau. Nhưng dù thế thì tôi vẫn
vui không sao kể xiết. Vì từ sau khi mẹ mang chiếc xe Accent màu đỏ
ngày xưa đi, thì đây là lần đầu tiên chúng tôi mới lại có xe mà.

Thỉnh thoảng tôi lại nằm ưỡn bụng trên ghế rồi nhìn ra phía bên

ngoài cửa xe. Mọi người khẽ liếc nhìn vào trong xe, lắc lắc đầu rồi đi
qua. Đúng rồi. Vì ngoài chúng tôi ra thì chẳng có ai nấu cơm rồi ăn
ngay ở trạm nghỉ chân cả.

Nhưng thế thì đã sao nào. Nếu thấy buồn cười thì cứ cười đi. Rồi đi

mà ăn cái món mì nhung nhúc vi khuẩn gây bệnh ấy.

Tôi đút tọt một miếng bánh kem xốp vào miệng. Lý do tôi thích

bánh kem xốp là bởi bánh này chẳng cần cắn, chỉ vừa chạm lưỡi
hương vị ngọt ngào đã tự động tan ra trong miệng. Vậy mà suốt thời
gian qua tôi hoàn toàn không được ăn một miếng bánh kem xốp nào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.