BỐ CON CÁ GAI - Trang 132

Buổi chiều hôm qua, ông cụ đã lấy nấm tùng và nấm đông cô ra để

chuẩn bị cho bữa tối. Nêm nếm một chút tương ớt rồi xào nấm trong
chảo. Anh chưa hề biết rằng đứa trẻ cũng thích ăn nấm như thế. Trước
giờ đứa trẻ chưa bao giờ xin thêm cơm, thế mà lần này nó đã ăn một
mạch hết veo hai bát cơm.

Điều này thật đáng ngạc nhiên. À không, điều này phải nói là khiến

anh biết ơn và vui mừng đến rơi nước mắt. Đúng như người ta đã nói
về tấm lòng cha mẹ, chỉ cần nhìn con mình ăn thôi đã thấy no rồi...

“Bố ơi, nấm ngon hết sảy ạ. Giá mà ngày nào cũng được ăn thì tốt

biết mấy.”

Có vẻ như thế đã đủ là lý do rõ ràng để anh phải lên núi.
Nấm đông cô, nấm bụng râu, nấm sò, nấm hương, nấm tùng, nấm

bông... Anh chỉ mải miết đi lang thang trong núi tìm nấm. Thế nhưng
lòng anh lại thấy nặng trĩu. Cái suy nghĩ rằng đứa trẻ đang ngồi thu lu
ngoài hiên nhà chờ đợi làm anh cứ chốc chốc lại đưa mắt nhìn xuống
phía dưới núi.

Ngày thứ hai lên núi, đang đi phía trước, ông cụ gọi anh và bảo:
“Chú biết đây là cái gì không? Là khúc cây thủy tùng sống cả nghìn

năm, chết cũng đã nghìn năm, mà truyền thuyết kể rằng giúp ngăn
ngừa tai ương đấy. Thế nên anh hãy mang nó về đặt trong phòng đi.”

Đứa trẻ xem xét hết chỗ này chỗ kia trên khúc cây thủy tùng có màu

bàng bạc rồi nói:

“Con có thể làm gì nó tùy ý đúng không ạ?”
“Đương nhiên rồi.”
“Nếu vậy thì con sẽ làm đồ chơi. Bố cho con mượn dao xếp đa năng

với.”

Anh sờ thử khúc gỗ thì thấy nó khá mềm nên điêu khắc rất thích

hợp. Nhưng nếu lỡ đứa trẻ cắt vào tay thì nguy to. Vì đứa trẻ thiếu tiểu
cầu nên nếu bị thương có thể sẽ rất khó cầm máu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.