BỐ CON CÁ GAI - Trang 133

Anh liền ngay lập tức cùng đứa trẻ đến Yeorang mua một bộ dao

điêu khắc và giấy nhám. Nếu nghĩ về quãng thời gian còn lại thì làm
quen với thứ mới lạ quả là một việc vô nghĩa. Tuy nhiên, anh đã mong
mỏi thiết tha rằng đứa trẻ sẽ say mê điêu khắc, và quả nhiên đứa trẻ đã
chăm chỉ điêu khắc hơn là đọc truyện Bảy viên ngọc rồng hay chơi
game Thời đại hàng hải.

Vậy là anh bắt đầu tìm những miếng gỗ mang cho đứa trẻ như chim

mẹ tha mồi về tổ mớm cho chim con. Đứa trẻ đã làm quen dần với
việc gọt đẽo rồi đánh giấy nhám cho tới khi miếng gỗ nhẵn bóng lên,
và chẳng mấy chốc đã cho thấy có năng khiếu nổi trội trong việc này.

Đó là tuần đầu tiên anh loanh quanh tới lui trong thung lũng và

sườn núi.

Lên gần tới đỉnh núi Pakji, có hai tảng đá nằm tựa lưng vào nhau,

tạo nên một không gian hình chữ “nhân” vừa đủ cho một người chui
vào ngồi trong đó. Có vẻ là chỗ lý tưởng để trú mưa, nghĩ vậy anh
toan đi ngang qua, nhưng rồi bỗng một thứ gì đó lôi cuốn ánh nhìn của
anh. Đó là xương của một loài thú lớn. Hình dáng của bộ xương vẫn
còn nguyên vẹn, phần xương đầu gác lên trên chân và hướng ra bên
ngoài.

Có lẽ là một con voi già yếu tự biết mình đã tới những giây phút

cuối cùng, bèn tách khỏi đàn, hướng tới hang này để từ từ đón nhận
cái chết, trong khi nhìn về thế gian vẫn đang tiếp tục ăn uống và sinh
sôi.

Lẽ ra anh đã định đi qua thật nhanh. Nhưng anh cố lấy lại tinh thần

và nhìn về phía bộ xương của con thú, và một nỗi buồn từ bên trong
anh tỏa ra như làn khói. Vì chính anh dường như cũng phiêu bạt đến
Sarakgol này để tìm nơi đón nhận cái chết.

“Một con hươu.”
Giọng nói vang lên từ phía sau lưng anh, không biết ông cụ đã đứng

đó từ lúc nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.