BỐ CON CÁ GAI - Trang 138

Tôi giả bộ không biết, lấy giấy nhám mài nhẵn phần khuôn mặt gần

mũi trong hình tôi đẽo bố.

“Chắc lớn lên Daum thể nào cũng trở thành nhà điêu khắc thôi.”
Tôi thì có suy nghĩ khác. Tôi tuyệt đối sẽ không trở thành nhà điêu

khắc đâu. Vì điêu khắc hay vẽ tranh thì cũng gần giống nhau mà. Nếu
thế thì tôi sẽ phải nghe mọi người nói rằng tôi giống mẹ là họa sĩ. Mà
tôi ấy à, tôi muốn trở thành nhà thơ, như bố cơ.

Bố vẫn tiếp tục khen ngợi tài năng của tôi. Trong lời khen của bố có

ý bảo tôi phải ăn canh rắn đi.

“Con phải uống thuốc chứ.”
Tôi vẫn tiếp tục mài giấy nhám và giả vờ không nghe thấy.
Bố xoa đầu tôi. Giờ đây thì tóc tôi đã mọc lên tua tủa. Mỗi khi nhìn

vào gương, tự nhiên tôi lại phì cười vì như thể lâu lắm rồi mới tìm lại
được khuôn mặt thật sự của mình. Giá như tóc mọc thật nhanh để bố
có thể thỏa thích luồn sâu bàn tay vào trong tóc tôi thì tốt biết mấy. Vì
bố rất thích làm thế mà.

“Nào, con hãy uống ực một hơi hết bát canh rồi bố con mình xuống

làng đi.”

Bố cứ nhất định phải thế. Luôn cùng lúc đưa ra cả việc tôi thích lẫn

việc tôi ghét.

Muốn vào làng thì phải mất khoảng nửa tiếng đồng hồ đi xuống con

đường dốc. Ở trong làng có một ngôi trường bỏ hoang. Đến chơi ở
trong ngôi trường bỏ hoang ấy thật thú vị. Cảm giác như thể một mình
tôi đang chiếm hết ngôi trường ấy vậy. Cứ cách khoảng ba ngày thì
chúng tôi lại xuống làng một lần. Mặc dù ngày nào tôi cũng muốn vào
làng, nhưng vì bố còn bận vào núi để hái nấm rồi bắt rắn nữa.

Tôi đành phải bịt mũi và nhắm tịt mắt lại để húp hết bát canh rắn.
Chẳng lẽ có mỗi tôi là thế thôi sao? Hay ai cũng thế nhỉ? Dù sao thì

cũng thật là buồn cười. Khi không biết đó là canh rắn tôi đã ăn rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.