BỐ CON CÁ GAI - Trang 178

“Ơ kìa, em đừng hành động theo cảm tính như vậy.”
Park In Seok nói rồi nắm lấy cánh tay người vợ, kéo cô ngồi xuống.
Anh nhìn lên bức tranh thiếu hài hòa vầng trăng ngày giữa bầu trời

mùa thu rồi thở dài. Câu nói của người vợ cứ lởn vởn bên tai anh. Anh
là người không có tư cách làm bố.

Anh thậm chí còn chẳng hề giận dữ. Ngược lại, anh chỉ thấy tuyệt

vọng. Không phải về người vợ mà về chính mình.

Giá như anh là một người bố tốt. Anh đã không muốn trở thành

giống như người bố đã từng đặt nắm thuốc chuột vào tay anh. Nhưng
rốt cuộc thì xem như anh vẫn trở thành ông bố không đủ tư cách. Đứa
trẻ đang chết dần chết mòn còn anh chỉ là một người bố vô dụng
không có cách nào khác ngoài đứng nhìn bất lực.

“Anh Jeong!”
Park In Seok ngập ngừng giây lát rồi nói:
“Tuy tôi chỉ là người thứ ba, không có tư cách gì can dự vào chuyện

đứa trẻ, nhưng có vẻ như anh nên chuyển thằng bé đến bệnh viện ở
Seoul như lời cô ấy thì hơn.”

“Daum từng được điều trị ở Seoul rồi nhưng cũng chỉ thế thôi,

không có cách nào cả.”

Người vợ tiếp lời thay cho Park In Seok.
“Phải có cách thì tôi mới bảo anh chuyển viện cho nó chứ?”
Anh nhìn chằm chằm người vợ, còn giọng nói Park In Seok thì

đóng đinh vào tai anh như thể một mũi tên rẽ không trung bay đến.

“Đã có người hiến tặng tủy.”
“…”
“Vì thế nên chúng tôi mới cố gắng tìm anh Jeong.”
Anh nhìn người vợ và lắp bắp mở lời:
“Họ nói là không có mẫu tủy thích hợp cơ mà.”
“Họ đã tìm được mẫu tủy phù hợp ở Hiệp hội tủy sống Nhật Bản.

Trưởng khoa Min đã nói, đây đúng là kỳ tích. Rằng mẫu tủy sống đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.